Tránh Ra Hỗn Đãn Tứ Bào Thai

Chương 42: Đi gặp ông nội

Trước Sau

break
Sau khi ăn xong, ŧıểυ Mỹ được bọn họ dẫn đến ngôi nhà chính.

Cổng lớn mở rộng, hơn hai mươi người hầu vừa thấy bọn họ liền dừng tất cả công việc trong tay, cung kính đứng lên.

-" Các thiếu gia tốt lành."

-" Quản gia ngươi thông báo với ông nội một tiếng, còn những người khác đều đi xuống đi." Mẫn đẩy gọng kính lên, ôn hòa ra lệnh.

Một lát sau, chỉ thấy quản gia trên tay đỡ một người đầu tóc bạc trắng đang chống gậy từ trên lầu đi xuống. ŧıểυ Mỹ khẩn trương đứng lên, cô không quên phép tắc phải tôn trọng người già huống chi cô thấy lão nhân gia trước mặt tóc đã trắng xóa, hành động bất tiện, nhớ đến ông nội của chính mình sự thương nhớ ông lại ùa tới, cô liền đi qua vươn tay đỡ lấy Lão thái gia, khuôn mặt ông có chút lạnh lẽo nhưng lại nhẹ nhàng vuốt tay cô, ngồi xuống đối diện với bốn đứa cháu đích tôn của mình.

Bốn người đàn ông tức giận đến bốc khói đầu, nếu không phải bị lão nhân gia này nắm thóp, còn có việc bọn hắn sẽ đáp ứng sao, liền đẩy bàn tay đang ở trên bàn tay nhỏ bé của cô, hắn cũng đừng nghĩ rằng trăm năm sau sẽ có người thân, con cháu chăm sóc hắn trước lúc lâm chung.

Liệt đem người trong lòng kéo vào trong ngực mình, ngược lại ŧıểυ Mỹ lại cảm thấy không có việc gì, bởi vì cô biết phần lớn người già tính tình đều cổ quái, kì thật cũng giống như tính tình trẻ con thích đùa giỡn

-" Ông nội, người lại diễn trò gì đây?" Liên cợt nhả hỏi, đồng thời cũng nói ra nghi hoặc của cả bốn người.

Mơ hồ có thể thấy gân xanh trên trán ông hơi giật giật.

-" Các ngươi, bốn đứa cháu bất hiếu này ! Ta là bị các ngươi làm cho tức giận tới trúng gió." Lão thái gia phẫn nộ dùng gậy gõ lên sàn nhà.

-" Buổi sáng hôm nay, chúng cháu đến thấy còn thấy người còn khỏe mạnh mà.." Mẫn hướng lão thái gia cười cười -" Hơn nữa, trúng gió, có thể nói chuyện lưu loát như vậy sao?" Mẫn cố ý quay sang ánh mắt nghi hoặc nhìn mọi người.

-" Cháu, cháu, ŧıểυ tử ngu ngốc kia! Muốn muốn làm ta tức chết phải không?" Lão thái gia tức giận trừng mắt, bộ râu theo đó cũng rung lên, khuôn mặt đỏ bừng, nhìn thoáng qua chỉ thấy một bộ dáng già nua

-" Cẩn thận đứt mạch máu!" Khuê một bộ dáng duy ngã độc tôn ( không ai ngoài mình), thản nhiên nói, nhìn như đang nhắc nhở, kì thực là ác ý.

Lão thái gia thấy khổ nhục kế không thực hiện được mà còn bị chọc đến tức gần chết, ném cây gậy xuống, nổi giận đùng đùng đứng lên, chỉ vào mũi bọn họ mắng to: " Đứa cháu hỗn láo! Lời nói ra không phải khiến cho bỏ chạy đến không thấy cả bóng dáng, giờ người đã mang trở lại cũng giấu không cho ta nhìn thấy, tại sao lại như vậy, nghĩ lão già này là xà độc mãnh thú, sẽ nuốt mất đứa bé đó sao?"

-" Không phải xà độc mãnh thú thì cũng đã thành tinh ngàn năm!" Liên nhàm chán nghiêng người, thuận theo lời của lão nhân gia nhỏ giọng nói.

-" Liên ŧıểυ tử, có phải cháu đối với ông nội ngươi đặc biệt bất mãn không?" Lão nhân gia một phen kéo túm vạt áo Liên, ánh mắt lộ ra hung quang nói.

Liên rất phối hợp để cho đối phương túm lấy vạt áo mình, còn cố ý để lộ ra áo trong, tốt xấu gì ông nội cũng đã già, cũng không nên để ông tức chết a.

-" Ông nội, người suy nghĩ quá nhiều, không phải chỉ có mấy tháng không trở về thăm ông thôi sao, lão thái gia ngài cũng thù thực dai a."

-" Ngoan, còn biết kêu ta một tiếng ông nội." Lão thái gia vừa lòng mà buông tay.

-" Bốn đứa đã gọi ta một tiếng ông nội thì đừng tùy tiện tìm người khác trở về báo cáo kết quả công tác cho ta."

-" Ông nội, người còn nói thêm câu nữa,sau này chúng cháu sẽ không trở về nơi này." Môi mỏng của Khuê khẽ nhếch, hai mắt tỏa sáng, không lo lắng uy hiếp lão thái gia, một tay anh để trên người ŧıểυ Mỹ kéo cô vào trong ngực mình hôn xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ cùng buồn bực nhưng không dám phát tán, thật là một bộ dạng xinh đẹp. Khuê vui vẻ tươi cười.

-" Ông nội nếu không muốn tuyệt hậu, thì hãy suy nghĩ làm sao để lấy lòng cháu dâu tương lai thật tốt đi."

-"...Cháu dâu?..." Lão thái gia hơi ngẩn ngơ một lát."Cháu là nói, đây chính là cô bé năm đó..... Không phải các cháu tùy tiện lại đi tìm một người nào đó chứ?"

-" Ông nội người đã đãng trí rồi sao?" Liên bĩu môi, lão thái gia cuối cùng cũng lâm vào tình trạng của người già.

Lão thái gia hơi ngây ngốc, vành mắt ngấn lệ chăm chú nhìn ŧıểυ Mỹ.

-" Đứa trẻ nhỏ, trong lòng ông nội tràn đầy mong chờ, trông mòn con mắt a, cuối cùng cũng nhìn thấy được cháu!"

Thân hình gầy gò bổ nhào đến trước mặt Khuê, kéo cánh lấy tay xinh đẹp của ŧıểυ Mỹ khóc sướt mướt, nước mắt theo từng nếp nhăn trên khuôn mặt già nua chảy xuống. Gân xanh trên trán Khuê nổi lên nắm lấy bàn tay của ŧıểυ Mỹ, thật vất vả mới đem tay của cô rút về.

-" Này... Đây rốt cuộc là tình huống gì!" Lúc nào thì cô đã biến thành cháu dâu tương lai rồi?! ŧıểυ Mỹ thật sự bị lão thái gia làm cho hồ đồ rồi.

-" Ô ô... Chắt a.... Đứa chắt bảo bối của ta..." Nhìn khuôn mặt bất đắc dĩ của ba đứa cháu còn lại kia, ông đành quay lại ghế sa lông ngồi. ŧıểυ Mỹ nghi hoặc nhìn bọn họ.

-" Ông nội muốn ôm chắt đến điên rồi, không cần để ý tới ông." Liệt hướng ŧıểυ Mỹ tươi cười trấn an.

-" Nga!" Kia cháu dâu hẳn là cũng nên vì lão gia gia đáng thương quan tâm chút, không cần thật sao, ŧıểυ Mỹ trước nghĩ sau liền nhận định.

-" Người, ông đã nhìn thấy, nói cũng nói xong, không có việc gì chúng cháu liền trở về, ông tự chăm sóc thân thể cho tốt!" Khuê dẫn ŧıểυ Mỹ đi ra ngoài cửa nhà chính. Ba người khác cũng đi ra ngoài theo. Lão thái gia đột nhiên duỗi tay nắm lấy quần Mẫn, ngoắc anh lại gần.

-" Lúc nào ta mới có thể ôm thằng cu chắt?"

-" Ông nội, cái này, người đừng hỏi chúng cháu nữa, nếu vật nhỏ đã không muốn sinh, thì bốn anh em chúng cháu vẫn sẽ lấy cô ấy.".....

" Này, em rốt cuộc có yêu hay không yêu bọn họ?"

Lý Tử Nguyệt khó có được cơ hội đem nhiệm vụ bỏ xuống, để đi du lịch một chuyến, dựa theo bản thân hắn nói là như thế này. Giờ phút này hai chân hắn bắt chéo vào nhau không ra hình dạng gì nằm nghiêng trên ghế, giống như một tên du côn, trên tay còn cầm một ly nước màu xanh ghê tởm.

" Ha hả. . ."

ŧıểυ Mỹ giả ngu làm bộ nghe không hiểu, nghĩ thầm, cũng may bốn kia đã bị lão thái gia kêu đi, nếu không thấy nàng cùng người đàn ông khác nói chuyện, bọn họ chắc chắn sẽ nổi điên

" Kỳ thật lần trước bọn họ đi theo anh là muốn lấy dược, thôi bỏ đi, mấy người cũng đã dùng?"

" Là dược gì?" Không phải là lần nghỉ phép đó chứ. . .ŧıểυ Mỹ nhẹ nhíu mày lại nghĩ.

" Dược kia gọi là xuân dược, bất quá là chủ ý của anh, tuyệt đối là tàng phẩm riêng, nghiên cứu đã lâu mới truyền ra, dùng vật kia, tuyệt đối sẽ động tình" Lý Tử Nguyệt đắc ý dào dạt mà nói

" Cái gì mà nghiên cứu đã lâu, căn bản làm ra để hại người.. ." ŧıểυ Mỹ bây giờ mới biết kẻ đầu sỏ gây ra tội là Lý Tử Nguyệt

" Này, em đúng là không biết nhìn a, Lý Tử Nguyệt anh chính là lão quái tiếng tăm lừng lẫy nga" Lý Tử Nguyệt kích động đứng lên, khoa chân múa tay vui sướиɠ nói, thấy hai mắt đối phương mở to ngập nước ngây thơ nhìn hắn, hại tâm hắn nảy lên cảm giác giống như đang khi dễ trẻ nhỏ vậy

" Ài, trẻ nhỏ không hiểu chuyện, anh không so đo với em"

ŧıểυ Mỹ không phục vừa định mở miệng,xa xa liền truyền đến gầm giận dữ

" Lý Tử Nguyệt, cậu đang làm cái gì? !"

Lý Tử Nguyệt vừa thấy bốn chủ tử keo kiệt nhà mình, bật người dậy bày tư thế chuẩn bị chạy nạn, lại quay đầu lại nữa nghiêm túc nữa đùa nói.

" Chủ mẫu đại nhân tương lai, nhóm chủ tử nhà ta là thật sự yêu em, em căn bản không cần phải cam cái gì mà tâm, nếu em không tin lời anh nói, thì em thử tìm người khác xem, anh không lừa em, trừ em ra, bọn họ đối với ai đều không giơ đầu dậy nổi, nhưng việc này ngàn vạn lần đừng nói là anh nói cho em biết."

Thấy bốn người đàn ông trước mặt như muốn giết mình, Lý Tử Nguyệt nhanh chóng bỏ chạy

" ŧıểυ tử thúi này thế nhưng lại là minh mục trương đảm (*) mà xuất hiện!" Liệt nghiến răng nghiến lợi nói, lại bất mãn nhìn chăm chú vào ŧıểυ Mỹ " Em lại nói chuyện với hắn làm gì!"

(*) Minh mục trương đảm: Gan dạ, có dũng khí, không sợ hãi, dám làm

" Tâm sự riêng mà thôi, anh cần gì phải nổi cáu" ŧıểυ Mỹ không thoải mái đổi tư thế nói, nghĩ lại lời nói của Lý Tử Nguyệt, không giơ nổi? Có khả năng sao?

Liệt ngẩn người, đây chính là lần đầu tiên người trong lòng đối với anh phát hỏa, lửa giận cuồng bạo nhất thời đều biến mất sạch sẽ. Bốn người dùng ánh mắt thương lượng một lát

" Đều là ŧıểυ Mỹ không tốt, một mình chạy loạn, còn không cho người khác theo bảo vệ, hại anh Liên lo lắng gần chết, tế bào toàn thân cũng không biết đã chết bao nhiêu, em nói, em muốn bồi thường gì cho anh Liên đây?"

Liên từ giận dữ thấy người trong lòng tả diêu hữu hoảng làm nũng, sinh khí nho nhỏ ai oán kia cũng bị anh làm thành giọng điệu trẻ con chọc cho cô bật cười thành tiếng, thầm nghĩ, nếu như một ngày nào đó cũng phải nói lời như vậy nữa, không biết là hoàn cảnh như thế nào đây

(*) Tả diêu hữu hoảng: Trái dao động, phải lắc lư.

Xoay người, tay cầm lấy vạt áo người đàn ông nhón chân lên hôn một chút, ŧıểυ Mỹ cười rất vui vẻ, nói " Em mới học pha trà a, có muốn uống hay không?"

Không đợi người đàn ông trả lời liền bị cô kéo qua hôn, hạ thân liền cứng đờ, Liên hướng phòng bếp đi đến. Mặt những người khác không đổi sắc đi theo, trong lòng hối hận khi nãy đẩy em trai lên, nếu là chính bọn họ tiến lên an ủi, vậy người được thân không phải là bọn họ sao, đáng tiếc. . .

" Em làm sao không chịu gả cho bọn anh!? Em tại sao không lấy chồng!"

Liệt tức giận đứng lên, ép hỏi người ngồi bên cạnh

Khuôn mặt nhỏ nhắn của ŧıểυ Mỹ nhanh chóng vùi vào trong chén đĩa, nhăn mày nói

" Em còn trẻ, lấy chồng làm gì sớm" Có hoa tươi, lại có ánh nến lung linh còn có âm nhạc, hoá ra là cầu hôn, bất quá cô cũng phải ăn no để còn chống đỡ, nên để ý tới bản thân mình trước tiên.

Bốn người kia đều có cá tính riêng của mình, nếu không phải thật tâm yêu cô, thì cũng sẽ không có ý nghĩ muốn cùng cô kết hôn. Bất quá, cô một chút cũng không muốn làm cho bọn họ vui mừng quá sớm, tốt xấu gì trước tiên cũng phải đem chuyện trước kia mình bị khi dễ trả lại cho bọn họ, sau đó tìm cơ hội thăm dò.

Đáp án này khiến cho sắc mặt bốn người đàn ông vốn đã xanh mét thoáng dịu đi một chút, cũng may không giống như lần trước bởi vì không yêu bọn họ hay là quăng lại cho bọn họ một câu cô không cần bốn.

Khuê cười tà đứng lên, bản thân anh cho rằng vở hài kịch này nhất dạng đang loạn, cần hồi phục nguyên bản, tà nịnh nói " Dù sao bọn anh cũng đã cầu hôn, kế tiếp nên làm gì liền làm"

Ý tứ thực rõ ràng, chính là cự tuyệt cũng không có hiệu quả

" Cũng là vì cho em vui vẻ, bất quá cũng có chút vội vàng" Mẫn nhún nhún vai nói.

Động tác cùng lời nói của bốn người đàn ông khiến cho ŧıểυ Mỹ bất mãn bĩu môi,không ngừng nhét thức ăn vào trong miệng như đang phát tiết.

" Ăn xong rồi cũng nên?"

" Cũng nên làm gì?" ŧıểυ Mỹ nghi hoặc nhìn Liên đang dịu dàng cầm lấy tay cô, sau đó anh để đĩa thức ăn mà cô ăn dở sang một bên, rồi mới lấy khăn lau khóe miệng cho cô

" Đồng thời tắm rửa"

". . . Không cần!"

Mới xoay người bỏ chạy được hai bước thân mình liền bị kéo vào trong lồng ngực rắn chắc của người ông

" ŧıểυ bảo bối, nếu em muốn ngày mai còn có khí lực để đứng lên, em vẫn là ngoan ngoãn không nên giãy dụa"
break
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc