ŧıểυ Mỹ nhìn bọn họ bưng một mâm quả tiến lại phía mình, hai chân cô để khuất sau ghế sa lông, tuy rằng không thể nhìn rõ, bất quá ít nhất tư thế như vậy có thể che lấp thân thể lồ loã một chút. Nhưng vui vẻ duy trì không được bao lâu, Liên lại đem hai chân cô mở rộng, để hoa huyệt bại lộ trước mắt cả bốn người. ŧıểυ Mỹ dỗi quay đầu đi, không nhìn đến ánh mắt khiêu tình của bọn họ.
-" A, tức giận, nhất định là bởi vì đói bụng" Khuê cố ý xuyên tạc, cố ý muốn khiêu khích người trong lòng cho cô chú.
-"Này đồ vật này, nên dùng để lấp cái miệng nhỏ nhắn trên mặt hay vẫn nên lấp phía dưới đây."
Lời nói của Khuê thành công gây xích mích với ŧıểυ Mỹ, cô hơi nâng mi mắt nhìn qua, phát hiện Khuê đang cầm trong tay dĩ nhiên là một của cà rốt thô dài! Hơn nữa cà rốt đã bị xử lý qua, phía trên củ đều đã bị tước thành từng khe.
-" Không, không cần náo loạn!"
ŧıểυ Mỹ sợ tới mức kêu to, lưng hơi run lên, hai má càng thêm phấn hồng. Khuê dùng cà rốt để tại nơi huyệt thịt ướt đẫm xoay tròn, đem một nửa củ làm dính mật dịch, hai ngón tay tách hai bên cánh hoa ra, trên tay hơi dùng lực đem đầu củ cà rốt chen vào trong ŧıểυ huyệt. Bị dị vật xâm phạm, hoa huyệt kịch liệt co rút, muốn đem vật kia bài trừ, nhưng Khuê vẫn cường ngạnh đem vật kia nhét đi vào tới hai phần ba.
Ngữ khí cầu xin mang theo một chút nức nở, cuối cùng làm cho Khuê vừa lòng .
-" Không phải nói đói bụng sao, như vậy ở đây, cũng phải giống cái miệng nhỏ nhắn phía trên nên ăn cái gì a."
Khuê cười tà khẽ vuốt ŧıểυ huyệt sưng đỏ.Mặt khác ba người nhích lại gần, thay phiên ngồi trước mặt cô, bá đa͙σ dùng miệng đút thức ăn cho ŧıểυ Mỹ.
-" Khuê, trước dùng thứ này ȶᏂασ một lần đi, em muốn nhìn." Liên nháy mắt, hướng Khuê nói.
Khuê nắm lấy phần đuôi cà rốt làm động tác ma sát quanh hoa huyệt, sau đó hướng cửa huyệt đút vào trong. Liên cắn lấy môi người trong lòng, che lại tiếng rêи ɾỉ, thưởng thức bộ dáng co rút của cô gái nhỏ. Cô gái nhỏ mẫn cảm thân mình phía dưới bị sáp mấy chục lượt, nước mắt theo đó tiết ra ngoài. Khuê đem đồ vật kia rút ra, cố ý tại trước mặt ŧıểυ Mỹ liếʍ mật dịch dính trên củ cà rốt.
Bốn người đột nhiên tất cả đều rút tay, khiến cho ŧıểυ Mỹ toàn thân xụi lơ ghé người trên ghế sa lông, trên mặt cùng trên người rịn ra một tầng mồ hôi, hạ thể còn bị cắm hoàng qua cùng cà tím.
-" Đẹp quá. . ." Mẫn nhìn chăm chú người trong lòng, vô luận là lúc nhắm mắt hay mở mắt, cái miệng nhỏ nhắn hồng nộn yêu kiều hay thậm chí một ngọn tóc của ŧıểυ Mỹ đều để Mẫn cảm thấy đáng yêu vô cùng, mỹ đến khiến người ta hít thở không thông.
Liệt giữ lấy thắt lưng ŧıểυ Mỹ, làm cho phía dưới đứng lên, nói là đứng, kỳ thật bất quá cũng là do Liệt ôm lấy. Hai chân trước sau khép kín khiến ŧıểυ huyệt cảm giác càng rõ ràng, ŧıểυ Mỹ ưm một tiếng, luống cuống cắn lấy cánh môi. Mật dịch từ trên váy nhỏ xuống, Liệt nhấc váy ŧıểυ Mỹ lên, đem ŧıểυ hoàng qua rút ra, cánh tay bắt lấy hai chân ŧıểυ Mỹ nâng lên, nam căn thô trướng tiến vào nơi cúc huyệt bị hoàng qua trừu sáp còn chưa kịp khép lại.
-" A nha. . . Ân a. . ."
Thấy cô gái nhỏ tới đỉnh ngâm kêu lên, Mẫn không tự chủ được đem cà tím trong ŧıểυ huyệt rút ra, từ tiền phương đâm vào ŧıểυ huyệt ướt đẫm. Hai người phối hợp đem hai cánh tay mảnh khảnh của ŧıểυ Mỹ khoác lên trên vai Mẫn, rồi mới ôm hông của cô trên dưới đong đưa, một trước một sau trừu sáp hai ŧıểυ huyệt.
Bốn người đàn ông điên cuồng thay phiên nhau muốn ŧıểυ Mỹ, giống như muốn chứng minh điều gì đó, một lần so với một lần càng mãnh liệt hơn, có khi một người làm xong lại một người khác kế tiếp, có đôi khi là hai người hoặc ba người. ŧıểυ Mỹ đều nhớ không rõ, chỉ biết càng về sau, ý thức của cô càng mơ hồ, cuối cùng một lần tiết ra không biết đã cắn lấy cánh tay của ai khóc hảm sau đó hôn mê bất tỉnh.
Ngày hôm sau, ŧıểυ Mỹ hai mắt mở to nhìn trần nhà một hồi lâu, xác định mình còn ở trong căn phòng mọi ngày, cô mới thở ra một hơi, nghĩ thầm lần này thật tốt không đột nhiên tỉnh dậy trong căn nhà hoang lần trước. Hai tay chống đỡ muốn đứng dậy, phát hiện mình có thể hoạt động trở lại, hơn nữa cả người thật nhẹ nhàng khoan khoái, rõ ràng khi cô ngất xỉu bốn bọn họ giúp cô tẩy rửa. Nhưng là cô hiện tại toàn thân bủn rủn muốn chết, bốn người khởi xướng việc này ngay cả bóng dáng cũng không thấy một ai làm cho ŧıểυ Mỹ không hiểu mà phát hoả!
Cầm lấy quần áo đặt bên giường ŧıểυ Mỹ đi vào trong phòng tắm, rửa mặt chải đầu, rồi sau đó ổn định tinh thần, hít một hơi sâu, mới mở cửa đi ra ngoài. Đương nhiên, cô còn phải đi tìm bữa sáng, tuyệt đối tuyệt đối không muốn đi tìm bốn người kia.
-" ŧıểυ thư, cô muốn đi đâu?" Đứng ở trước cửa là hai người mặc tây trang đen vừa thấy ŧıểυ Mỹ liền cung kính chào hỏi.ŧıểυ Mỹ xấu hổ cười gượng, không biết nên phản ứng như thế nào.
-" Tôi muốn đi dạo một chút. . ."
ŧıểυ Mỹ nghĩ thầm không nên nói là cô đi tìm đồ ăn đi, cô không nghĩ cho ai nghe thấy, nói không tốt sẽ làm người khác tưởng rằng gia đình giàu có thế này lại đi bỏ đói cô.
-" Tôi không đi ra ngoài, chỉ dạo quanh nhà một chút thôi, các anh không cần đi theo."
-" Thiếu gia bọn họ đã phân phó nếu ŧıểυ thư tỉnh liền lập tức thông báo cho bọn họ, thỉnh ŧıểυ thư đợi một lát, thiếu gia bọn họ cũng sắp đến ."
ŧıểυ Mỹ không nghĩ muốn làm cho bọn họ khó xử, nên không đuổi hai người kia đi, tùy ý cho bọn họ đi theo phía sau. Cô cũng không muốn đứng ngốc năng tại đó chờ bốn người kia. Thuận tiện đi quanh dãy phòng hành lang, vẫn không thấy gì, ŧıểυ Mỹ có chút nóng vội, nhìn hai người lạnh lùng đi theo sát phía sau mình, tuy rằng cô cảm giác bọn họ đối với mình rất cung kính, nhưng khuôn mặt luôn không đổi sắc, làm cho cô có chút không dám hỏi. Ài, vẫn là tự đi tìm là tốt nhất! Nghĩ như vậy, ŧıểυ Mỹ liền di chuyển vài vòng.Cuối cùng vẫn là thất vọng đứng im tại chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhiễm một chút uất ức.
-" Bảo bối, em sao lại chạy tới đây?"
ŧıểυ Mỹ quay đầu còn chưa kịp thấy rõ người tới, đã bị ôm lấy, mùi vị trên người người này, làm cho ŧıểυ Mỹ biết người ôm cô là Liên. Khuôn mặt nhỏ trắng nõn bất giác cười nhẹ.
Khuê lạnh lùng hướng hai người đang bị hành động dị thường của Liên làm cho sợ hãi vứt cho bọn họ một ánh mắt ra hiệu, bảo họ lui xuống. Nếu không phải do vết xe đổ cũ bốn người cũng sẽ không đặc biệt phái người theo bảo hộ bảo bối.
". . ."
ŧıểυ Mỹ vốn định mình đói bụng, nhưng trong đầu lại đột nhiên nghĩ tới tối hôm qua, khuôn mặt đỏ bừng, nói quanh co cả buổi, cuối cùng cũng không nói được! Nói đã đói bụng cũng không được, tìm bọn họ nói càng không thể, ŧıểυ Mỹ phiền não không biết nên nói sao mới tốt .
Ngẩng đầu nhìn cả bốn người đang cố gắng nén cười. ŧıểυ Mỹ trừng mắt liếc bọn họ một cái, buồn bực xoay người bỏ đi. Chân còn chưa kịp bước được một bước đã bị Liên ôm lên.
-" Thả em xuống dưới." ŧıểυ Mỹ đá chân giãy dụa.
-" Ngoan, đi ăn một chút gì đã, đợi lát nữa chúng ta mang em đi gặp một người." Liên dụ dỗ nói, nhanh chóng bế ŧıểυ Mỹ đi ra ngoài.
-" Ai a?" Thấy Liên cúi đầu muốn cự tuyệt, vội vàng nói thêm. " Các anh không nói em không đi."
". . . Bảo bối tính tình là càng ngày hung dữ . . ." Liên nói nhỏ.
-" Anh đang nói cái gì?" ŧıểυ Mỹ nhăn mi, cái miệng nhỏ nhắn bất mãn hướng Liên. Cô nghe được người kia giống như đang nói bậy.
-" Không có nói cái gì a." Liên nói dối ngay cả mắt cũng không thèm chớp, còn cố ý hướng ŧıểυ Mỹ bướng bỉnh nháy mắt mấy cái.
-" Anh Liên cam đoan, em ăn xong thức ăn, anh nhất định sẽ nói cho em biết."
ŧıểυ Mỹ hai cánh môi mím chặt, trong lòng cô biết người này tám phần lại lừa cô, cái này chỉ mang đi dụ trẻ con. Ăn xong đồ ăn phải đi gặp người nọ như Liên nói, không phải cô không có lựa chọn cự tuyệt sao.
Bị bốn người ôm đến một tảng lớn đặt ngồi trên cỏ, ŧıểυ Mỹ vui vẻ lập tức nhảy dựng lên, cởi đôi hài búp bê xuống, lòng bàn chân truyền đến cảm giác ngứa ngáy làm cho cô thoải mái cười ha hả,tuy rằng dẫm lên trên mặt cỏ là hành vi không tốt, bất quá nơi này lại bày ra cái bàn, không phải có thể dẫm lên sao.
-" Ăn một chút gì rồi chơi sau."
Mẫn cười dịu dàng, ánh mắt nhu tình nhìn chăm chú bảo bối giống như khi còn bé. Hoá ra vàng bạc trang sức không thể đổi lấy được một nụ cười từ đáy lòng, mà chỉ cần một mảng cỏ lại có thể dễ dàng có được.
-" Ở phương diện này mà nói, bảo bối giống như không lớn lên chút nào, giống hệt như khi còn bé." Liệt làm ra vẻ thở dài, nhưng nụ cười trên mặt lại chói mắt.
Liên cau mày nghiêm túc suy nghĩ.
-" Chẳng lẽ lần sau lại tặng thảm cỏ! ?"
Ba người liền quay đầu nhìn biểu tình si ngốc khiếp sợ trên mặt Liên
-" Ha hả, nhanh lên ăn một chút gì đi, đợi lát nữa khi thấy ông nội, làm không tốt ngay cả ăn cũng đều ăn không vô ."
Nghe Liên pha trò nói. Ba người còn lại đồng thời lộ ra biểu tình ngưng trọng.