Trầm Quang Theo Hướng Nam

Chương 30 - Chương 30

Trước Sau

break
2 ngày sau, đồn cảnh sát.

Cố Trầm Quang mặc tây trang màu đen, chân mang đôi giày da đen bóng, ngồi nghiêng dựa về phía sau trên ghế dựa, vẻ mặt trầm tĩnh, đôi mắt ở trong tối ẩn dưới ánh sáng, nhìn không rõ ràng.

Lê Tích ngồi bên trái anh, mặc tây trang màu xám, bộ dáng thoải mái ung dung. Lại khó có được vẻ mặt nghiêm túc.

Đối diện, là ba người đàn ông trẻ tuổi. Đầu húi cua, áo ba lỗ màu da cam bên trong, cùng với áo tù nhân màu xanh trắng bên ngoài. *Dieee/…nĐ?:::aaanLee_()eQuuu}+{yĐooo###n* Trên tay mang còng tay, ngồi ở trên ghế, mặt mũi sa sút, ánh mắt tránh né.

Trong căn phòng tra hỏi mờ tối, yên tĩnh, hít thở không thông.

Hai bên trầm mặc, giằng co hồi lâu.

Cố Trầm Quang chăm chú nhìn chằm chằm ba người trước mặt, không tiếng động quan sát, vẻ mặt lại không biểu hiện gì.

Rốt cuộc, anh ngồi dậy, cánh tay đặt ở trên bàn sắt trước mặt, ngón trỏ gập lại, gõ một cái trên mặt bàn. “Cốp cốp cốp” ba tiếng, liên tục mà yên lặng, đánh vỡ không khí yên lặng trong phòng.

Cố Trầm Quang nhìn về phía ba người đàn ông hơi mập, khẽ nhếch càm, giọng nói trầm ổn: “Ngày đó là anh gọi điện thoại cho tôi?”

Người đàn ông kia rõ ràng cứng đờ, hoảng hốt ngẩng đầu liếc nhìn Cố Trầm Quang một cái, sau đó lại cúi đầu nhìn dưới đất. Tiếp theo hắn quay đầu đi chỗ khác, không lên tiếng.

Ha.” Cố Trầm Quang khẽ cười lạnh một tiếng. “Anh là cảm thấy, anh không mở miệng nói chuyện thì tôi không thể nghe được giọng nói của anh, cũng sẽ không nhận ra anh?”

Thân hình người đàn ông kia rõ ràng dừng lại, đầu lại không động, chết cũng không quay lại nhìn anh. Hắn ta nhìn chằm chằm mặt đất, không mở miệng, không hợp tác.

Tao sẽ không mở miệng, xem mày làm gì được tao.

Cố Trầm Quang thấy thế, nhíu mày, cũng không giận. Không lo lắng lui về phía sau dựa vào ghế, chân trái bắt chéo lên đùi phải, đưa tay vào trong túi quần lấy ra một vật nhỏ hình chữ nhật, cầm trong lòng bàn tay, ngón cái lần đến cái nút, nhẹ nhàng ấn một cái.

Khuyên mày đừng xen vào việc của người khác, nếu không. . . . . .

Tự thân khó bảo toàn.

Mẹ kiếp, mày không xem lời tao nói ra gì đúng không?”

Có khí phách . . . . . Được, được, mày đừng hối hận!

. . . . . .

Âm tiết thứ nhất vừa vang lên, người đàn ông ka chợt đảo mắt nhìn sang, vẻ mặt không nói ra được hoảng sợ, không thể tin nhìn về phía máy ghi âm màu xám bạc trong tay Cố Trầm Quang. Vốn là ba người còn ngoan cố không chịu nói, thoáng chốc đã đồng thời đổi sắc mặt. Sáu con mắt nhìn chằm chằm về phía máy ghi âm đang không ngừng truyền ra giọng nói.

Sắc mặt người đàn ông ở giữa càng ngày càng trắng, mấy giây sua thậm chí đã có mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống. Phát xong đoạn ghi âm, mặt hắn đã trắng bệch, ác độc trừng mắt nhìn Cố Trầm Quang: “Mày……”

Cố Trầm Quang cất kỹ máy ghi âm xong, lần nữa bỏ trở lại vào trong túi. Hơi dựa lưng vào ghế, dù bận vẫn ung dung, vẻ mặt nhàn nhạt, ánh mắt lại mơ hồ lộ ra tia tàn nhẫn: “Nói đi, người chỉ điểm phía sau màn là ai?”

Người đàn ông bên trái mang vẻ mặt ác độc, ánh mắt nhìn về phía Cố Trầm Quang gần như muốn ăn anh. Hắn cắn chặt quai hàm, gằn từng câu từng chữ: “Không có ai ở phía sau chỉ điểm cả, mày đang nói bậy bạ cái gì?”

À. . . . . Cố Trầm Quang làm bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, chậm rãi ngồi dậy, sắc mặt trầm xuống, chăm chú nhìn ba người, gằn hỏi: “Như vậy chính là ba người muốn mưu sát tôi?”

Lời còn chưa dứt, sắc mặt ba người đại biến, thẳng tấp trừng mắt nhìn Cố Trầm Quang.

Mưu sát!

Đây là tội danh gì, phải gánh chịu trách nhiệm như thế nào, ngồi tù bao lâu, bọn họ rất rõ ràng. Bởi vì Cố Trầm Quang không chết,



break
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc