Cố Vân Dực quay lại ôm lấy Khương Thanh Vũ, Kỳ Quan Đình ôm Tống Vũ Nhiên trong tay cũng đi ra, cô ấy là người duy nhất không uống rượu nên đã gọi tài xế, nhắc mọi người khi về đến nhà thì nhớ gọi cho cô ấy.
Khương Thanh Vũ rất vui vẻ. Truyện cô viết được khen ngợi, bản thân cô vốn rất thẳng thắn, lần đầu tiên được công nhận như vậy nên trên đường về nhà, cái miệng nhỏ không ngừng huyên thuyên, xung quanh mùi rượu nồng đậm, Cố Vân Dực kiên nhẫn nghe cô nói, ánh mắt dịu dàng đến sắp nhỏ ra nước.
"Cố Vân Dực, thật ra em đã từng vẽ truyện tranh ngôn tình từ khi còn học đại học."
"Nhưng nó rất tệ."
"Ùm?"
Cố Vân Dực nắm tay cô, hôn lên mu bàn tay.
"Tại sao?"
"Em không biết thích là như thế nào. Họ nói tranh của em vẽ hời hợt, cảm xúc của nhân vật chính quá trực diện. Nhưng em vẫn không bỏ cuộc, bởi vì "
Khương Thanh Vũ bật khóc.
"Bởi vì truyện tranh ngôn tình kiếm được rất nhiều tiền.
Cố Vân Dực sửng sốt, rồi mỉm cười một cách bất lực. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đúng lúc anh đang định nói gì đó thì Khương Thanh Vũ đột nhiên đứng bật dậy, đôi mắt trong veo nghiêm túc nhìn anh.
"Nhưng nếu bây giờ em vẽ nó, em nghĩ nó sẽ tốt hơn trước đây nhiều."
"Bởi vì em đã hiểu cảm giác thích một người là như thế nào rồi..."
Chiếc xe phóng nhanh trong màn đêm, người đàn ông nắm chặt tay, gân xanh đã nổi lên trên cánh tay và trán, có thể thấy mạch đập rõ ràng.
Ánh đèn đường lần lượt chạy qua khoang xe, để lại những bóng sáng tối trên khuôn mặt góc cạnh của anh, nhưng không một tia sáng nào có thể lọt sâu vào đáy mắt sâu thẳm.
Sau khi nói chuyện với tài xế, Cố Vân Dực gọi điện cho Cố Chân, báo với bà ấy hôm nay Khương Thanh Vũ sẽ không về nhà cũ. Cố Chân "Ồ" một tiếng dài rồi dặn anh kìm nén lại một chút, đừng dọa vợ, nếu không sau này mất nhiều hơn được.
Cố Vân Dực thản nhiên đồng ý, cúp máy, anh chuyển điện thoại của cả hai về chế độ im lặng.
Khương Thanh Vũ vẫn đang nhắm dựa vào ngực Cố Vân Dực để anh ôm mình, hàng mi dài bám vào mí mắt ẩm ướt. Tư thế không chút phòng bị này khiến đồng tử vốn đã nóng chảy bấy lâu bỗng chốc nổi lên mưa gió.
Anh bế người trên tay đi thẳng vào phòng tắm, cúi đầu kéo cà vạt rồi ném bộ vest cùng váy xuống sàn nhà.
Khương Thanh Vũ nằm trong bồn tắm, dòng nước vẫn liên tục được chảy vào. Sau khi say rượu cô trở nên chủ động hơn, nhưng trí nhớ lại lùi về bằng đúng một đứa bé.
Nếu không, làm sao cô có thể quên ngay việc mình đã khóc lóc trong phòng bao như thế nào, để hiện tại cô mạnh dạn bám lấy cổ anh mà không hề sợ hãi, kể cả khi cô đang hoàn toàn trần truồng.
Chi trong chốc lát, ánh mắt Cố Vân Dục phản chiếu trong con người cô mất đi ánh sáng. Khi đôi môi cô chạm đến yết hầu đang chuyển động của anh, đồng tử của anh đột nhiên tối sầm lại, bàn tay nắm lấy vòng eo gầy gò rồi liếc nhìn chiếc cà vạt bị ném sang một bên, ánh mắt anh đột nhiên hiện lên nét mạnh mẽ lại tà ác.
Màu đen làm nền, họa tiết vàng sậm hình sóng nước, tựa như những cơn sóng ẩn mình trong màn đêm được ánh nguyệt quang tìm thấy, chuyển động không biết mệt mỏi mang theo từng đợt sóng nước xô mãnh liệt.
Anh nhặt chiếc cà vạt trong bồn rửa lên, cân nhắc một cách nghiêm túc rồi đi tới trước mặt cô, ép cô vào giữa cơ thể anh và bức tường.
Hơi thở nam tính áp đảo ập đến, anh nắm lấy cổ tay cô, quấn chặt vài vòng rồi đẩy nó lên đỉnh đầu cô. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Khương Thanh Vũ khẽ cắn môi dưới, làn sương trắng từ mặt nước cuồn cuộn bốc lên, tất cả đều được cô thu hết vào trong tầm mắt. Cô nhìn anh bằng đôi con người ầm ướt đầy sương mù, nhìn anh cởi đi lớp đồ lót cuối cùng, nhìn vật thể hình trụ thô to bật ra rồi đánh vào cơ bụng.
Vương miện đỏ tươi lại nóng bỏng, có thứ gì đó sáng bóng đang rỉ ra.
Dòng nước luồn qua cơ thể hai người, chiếc cà vạt ướt sũng nước khiến cổ tay cô không thoải mái. Giờ Khương Thanh Vũ mới nhận ra rằng mình đang bị trói thì cũng đã muộn, tư thế vặn vẹo giãy giụa của cô trong mắt Cố Vân Dực lại như hóa thành một loại cám dỗ.
Anh ngậm lấy vành tai cô, khiến cả người cô run lên một trận, chất lỏng đáng xấu hổ và cảm giác ngứa râm ran lan ra từ giữa hai chân cô.
Nụ hôn vẫn tiếp tục, từng chút một di chuyển xuống vùng bụng dưới, Cố Vân Dực ngẩng đầu lên, trong mắt là sự quyến rũ tà mị.
"Hừ..."
Khương Thanh Vũ mở rộng hai chân, cơ thể căng cứng, đầu lưỡi linh hoạt mềm mại đang trêu chọc bộ phận riêng tư của cô, hạt đậu nhỏ bé mong manh đỏ ửng sưng đỏ.
Bức tường lạnh lẽo phía sau đã sớm bị nhiệt độ cơ thể cô che phủ, không gì có thể làm cô dịu đi, cô thở hổn hển đầy khó chịu.
Ham muốn đã được trút bỏ một lần là không suy giảm, và nó đứng giữa một vài cơ bắp, run rẫy và run rẩy theo các chuyển động.
Khương Thanh Vũ gục xuống bức tường trước sự tấn công của răng và môi, cô chỉ có thể dựa vào cánh tay Cố Vân Dực để đứng vững.
Chất lỏng ướt át chảy ra giữa hai chân cô, vẽ lên vô số đường nét mơ hồ màu trắng bạc trên đùi. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Vật to lớn chọc vào miệng huyệt vài lần, nâng một chân cô lên ấn vào tường. Sau cơn run rẩy đạt cao trào của cô anh thúc mạnh vào điểm sâu nhất.
Vì đã làm một lần ở nhà hàng nên anh tiến vào khá thuận lợi, huyệt nhỏ cô nhầy nhụa dịch nhờn, bị anh nghiền ép và khuấy đảo thành hỗn hợp sền sệt nổi đầy bọt trắng đục.
Cố Vân Dực di chuyển kịch liệt khiến Khương Thanh Vũ hơi vùng vẫy cố giải thoát đôi tay trên đỉnh đầu.
Cảm nhận được sự phản kháng ít ỏi nơi cô, anh dừng lại một chút, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm chóp mũi cô rơi xuống mồ hôi thì lại di chuyển vòng eo và cơ bụng rắn chắc của mình và bắt đầu một đợt tiến công mới.
Túi bìu chuyển động đến không thấy bóng, thứ khổng lồ đã bị nuốt chửng toàn bộ. Sắp đạt đến giới hạn cuối cùng khiến anh càng muốn lao tới một nơi chặt và sâu hơn.
Cơ thể nhỏ nhắn mềm mại của cô gái mềm nhũn cuộn tròn trong vòng tay của người đàn ông, cô không thể giữ thăng bằng với một chân run rẩy, cánh tay anh đang đỡ cô lúc này còn cứng cáp và khỏe hơn cả bắp chân cô.
Huyệt chật hẹp nuốt trọn chứng kích thước ghê tởm của vật thể to lớn, tiếng đập giòn tan vang lên rõ ràng, cổ tay cô đỏ bừng, Cố Vân Dực cúi đầu hôn lên hõm cổ cô, chất lỏng ấm áp cũng tràn ra cùng lúc.