Chương 63: Bé cưng hư quá, còn không phải vì muốn làm chuyện xấu hổ.
Rượu có thể khuếch đại mọi cảm xúc của một người.
Khương Thanh Vũ biết mình say, cô nhất định là do quá nhớ anh đến mức xuất hiện ảo giác.
Mãi cho đến khi Cố Vân Dực lên tiếng, hơi ấm quen thuộc phả vào bên tai, Khương Thanh Vũ mới ngẩn ngơ quay đầu lại, đối diện với đôi mắt lấp lánh đôi mắt đang chảy ngang qua dài ngân hà.
"Sao anh lại trở về ?"
Cô hơi bối rối, rõ ràng sáng sớm cô còn nhận được ảnh của anh không phải sao?
"Bức ảnh được chụp từ hôm trước."
Cố Vân Dực kiêu ngạo hơi nhếch khóe môi, tầm mắt anh rơi xuống xương quai xanh của cô, làn da mềm mại trắng như ngọc, anh thân nhiên vén một sợi tóc quấn quanh ngón tay, mùi rượu tản ra từ trên người cô khiến anh say theo.
"Anh đưa tài khoản và mật khẩu cho Kỳ Quan Đình, nhờ cậu ta gửi ảnh cho em đúng giờ."
"Đổi lại, anh cho cậu ta một tháng nghi phép." Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đồ tư bản xấu xa này......
Cô yêu quá rồi, phải làm sao đây.
Khương Thanh Vũ rút vào trong lòng anh, giọng nói mềm mại làm xao xuyến trái tim anh, cảm giác ngứa ngáy đột nhiên dâng lên, đốt cháy lồng ngực, khó chịu hơn cả những khi anh nằm trong khách sạn nhớ cô.
Cố Vân Dực đóng cửa phòng riêng lại, ánh sáng từ khe cửa chiếu sáng đôi lông mày sắc bén và mạnh mẽ của anh. Ánh sáng trong đôi mắt dịu dàng của anh mờ dần đi, trong từng giây từng phút nhìn kỹ cô rơi vào sương chiều nặng nề, sinh ra cảm xúc nguy hiểm.
"Tại sao anh lại đóng cửa?"
Khương Thanh Vũ nắm chặt cổ tay áo anh, hỏi với sự kinh hãi và lo lắng. Trang phục phẳng phiu gọn gàng sắp bị túm lấy không thể xóa được.
"Em đoán xem?"
Bé cưng hư quá, còn không phải vì muốn làm chuyện xấu hổ.
Không thể đợi được cho đến khi về nhà thì phải làm sao.
Anh đã gọi cô là vợ rồi thì còn gì để nói nữa, những ngày qua cô đã nhìn thấy rất nhiều bức ảnh khác nhau chụp Cố Vân Dực tham gia các cuộc họp trong vòng bạn bè của Trần Đông. Ai có thể chịu nổi khi một con người bình tĩnh và nghiêm túc như vậy đột nhiên trở thành một chú chó lớn quấn quýt, ai mà chịu nổi.
Hơn nữa, Khương Thanh Vũ thích nhất là chó lớn.
Sau khi say, Khương Thanh Vũ trở nên táo bạo hơn, cô biết mình đang ở nơi không người, hoặc là cô vô thức cảm thấy Cố Vân Dực sẽ không dám làm loạn ở bên ngoài. Cô hành động để thỏa mãn niềm khao khát anh trong mơ thì khi gần gũi với cơ thể anh đột nhiên cô cảm thấy có gì đó bất thường, bụng dưới đang bị một thứ gì đó cứng rắn chạm vào.
"Anh thực sự rất nhớ em."
Cố Vân Dực cởi khóa quần, đưa thứ to lớn đã sưng tấy từ lâu ra ngoài, vật cứng rắn to lớn đó trong nháy mắt đã đánh thức trí nhớ của cô.
Nhưng cô đã bỏ lỡ cơ hội trốn thoát tốt nhất, chỉ có thể chấp nhận bị thân thể cường tráng mà rắn chắc của anh đè ép, bị hơi thở nóng bỏng của anh hết lần này tới lần khác đánh thức tâm hồn lơ đãng của cô.
"Em, em cũng rất nhớ anh."
Một lời nói, thậm chí còn bị nụ hôn của anh làm cho đứt đoạn cũng đủ để khiến Cố Vân Dực mất khống chế.
Đầu vật nóng bỏng chạm va vào cửa động đẫm nước. Toàn thân Khương Thanh Vũ co giật, nhiệt độ trong cơ thể lập tức giải tỏa nhưng trong người lại dâng lên cảm giác tê dại.
Ánh trăng chiếu vào phòng riêng yên tĩnh, Cố Vân Dực ôm chặt che chắn trước người cô.
Không ai có thể quấy rầy họ, người đàn ông chỉ mở khóa quần, mặc một bộ vest cắt may tinh tế, vẻ mặt lịch lãm, thế nhưng hình dáng vật cương cứng lộ ra giữa hai chân với khí thế ngang ngược khác hẳn với chủ nhân. Toàn bộ đang nhét vào trong động ướt át, khuấy động hết dòng nước suối này đến dòng nước suối khác.
"Bé Con."
Đây không phải là lần đầu Cố Vân Dực gọi cô như vậy, cách gọi này chỉ dành riêng cho cô khi ở trên giường.
Thân thể Khương Thanh Vũ bị nhồi nhét thật sâu, nước mắt sinh lý không ngừng chảy. Gã khổng lồ kia như thể đã cắm sâu vào trong cơ thể của cô, cứng cáp và kiên định, thậm chí trên bụng dưới của cô cũng đã có dấu vết của anh.
"Không được nữa......"
Cô nhẹ nhàng cầu xin, cầu anh đừng nhanh như vậy, để cô thở một chút. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nhưng anh lại không thương tiếc gập người cô lại, di chuyển vòng eo rắn chắc của mình chậm rãi tiến vào, thưởng thức bộ dáng đáng thương bị anh kéo căng thành một cái màng mỏng.
"Cố Vân Dực!"
Lúc này, Khương Thanh Vũ duỗi thẳng ngón chân, cắn chặt vào vai anh nói rằng cô muốn dừng lại.
Khương Thanh Vũ nhìn trong gương chỉnh trang một lúc lâu, quần áo vẫn ổn, nhưng nét xuân sắc trên khuôn mặt thì không thể che giấu được.
"Không sao đâu."
"Rất đẹp."
Cố Vân Dực ôm cô từ phía sau, giọng nói ấm áp của anh khiến cô nhớ tới một màn chạy nước rút vừa rồi, khiến cô càng nóng hơn.
"Anh...... Anh vậy mà còn mang theo thứ đó trên người."
Chiếc áo mưa vẫn đang được vứt trong thùng rác trong phòng tắm chứa chất lỏng màu trắng đáng ngờ, Cố Vân Dực nở nụ cười đắc ý: "Là anh mới mua."
Chiếc áo khoác đầy vết cào, à vết xước, Cố Vân Dực thân thiết khoác lên cánh tay không mặc nữa. Khi họ quay lại phòng riêng, bốn người còn lại đều sững sờ, sau đó lập tức lộ ra vẻ mặt bí ẩn.
"Tớ hiểu, tớ hiểu hết, xa cách lâu ngày càng nồng nàn hơn tân hôn, như củi khô gặp lửa."
Âu Ninh vỗ vỗ vai Khương Thanh Vũ, lại thấy cô quay đầu nhìn chằm chằm mình.
Âu Ninh bị ánh mắt của cô làm cho bối rối, tầm nhìn bắt đầu chuyển hướng.
"Nói đi, Cố Vân Dực cho cậu lợi ích gì hả?"
Làm sao có thể trùng hợp đến mức Âu Ninh lại vội vàng bảo mình đi lấy đồ uống.
"Đây không phải là giúp cậu sao, chẳng phải là tớ bị dao đâm cả hai* bên à?"
(*Thành ngữ "Dao đâm cả hai bên": coi trọng tình nghĩa, sẵn sàng hi sinh vì nó.)
Khương Thanh Vũ không muốn tranh cãi với cô nàng mồm mép này nữa, chấm dứt vấn đề bằng một chai rượu tạ lỗi.
Tiệc rượu vẫn đang tiếp tục, bầu không khí ban đầu có chút dè dặt vì sự có mặt của Cố Vân Dực đã biến mất không còn dấu vết sau khi rượu bắt đầu ngấm dần. Cố Vân Dực liếc nhìn mấy người say rượu, cầm áo khoác lên và đi ra ngoài thanh toán.
Lúc trở về, anh đi ngang phòng vệ sinh trước thì nghe thấy tiếng họ của người phụ nữ bên trong. Anh lập tức cau mày đi nhanh vào phòng riêng thì thấy Khương Thanh Vũ vẫn nằm trên bàn như vừa rồi thì ánh mắt anh mới dịu lại.
Thiếu mất Âu Ninh, vài giây sau cô ấy xuất hiện ngay phía sau Cố Vân Dực, đưa tay qua người anh để lấy quần áo.
Ánh mắt Cố Vân Dực chuyển động, khi trở lại hành lang, anh nhìn thấy một bóng người màu đen đứng ở cửa phòng vệ sinh hút thuốc, đôi mắt đen lặng lẽ lóe lên tia giễu cợt ác ý.
Giống như một cậu bé kiêu ngạo lại ngỗ ngược, đang khoe khoang với người khác. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Bóng đen thản nhiên liếc nhìn háng anh, nơi đó có vài sợi chỉ bạc vô hình đang phản quang ánh sáng.
Lắc đầu cười khẩy.
"Anh cũng được đấy."
"Tôi tất nhiên là được."
"Cảm ơn."
Sau đó, giọng nam cảm ơn Cố Vân Dực rồi ném tàn thuốc trong tay, khói lập tức tắt.