Dòng chữ này gửi đi, đợi mấy phút điện thoại không có động tĩnh gì.
Kiều Nhân gục đầu lên tay lái một chút, mãi tới khi thời gian trên màn hình chuyển từ bảy giờ bốn mươi thành tám giờ, cô mới bỏ điện thoại sang một bên, lái xe tới Đệ Nhất Lâu.
Ngụy Dịch Liên và Kiều Nhân học cùng trường trung học, chẳng mấy nữa thời gian tự học sẽ kết thúc, giả thiết về thời gian vẫn chỉ là tính toán theo cảm tính, từ lớp 10 đến lớp 12 sẽ tan học vào lúc tám giờ rưỡi.
Kiều Nhân tính toán thời gian, đợi tới khi đóng gói canh bánh bao ở Đệ Nhất Lâu xong vừa vặn là tám giờ một phút.
Lại lái xe từ Đệ Nhất Lâu tới trường học, thời gian không mất quá năm phút đồng hồ.
Kiều Nhân đặt đồ ăn đã đóng gói ở ghế lái phụ, lại lấy điện thoại ra liếc nhìn, đã qua ba mươi lăm phút mà Kỷ Hàn Thanh vẫn chưa trả lời.
Kiều Nhân lại gõ một hàng chữ, lần này ý tứ lên án rất rõ ràng: [Phút thứ ba mươi lăm Kỷ Hàn Thanh không để ý tới Kiều Nhân.]
Sau khi gửi đi, cô đang định tìm một biểu tượng cảm xúc để thể hiện tâm trạng của mình lúc này, còn chưa kịp tìm ra bên kia đã gọi điện tới.
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình hiển thị, ngón tay theo phản xạ trượt nút nghe máy.
Một giây sau, giọng của anh truyền tới: Vừa nãy đang họp.
Kiều Nhân Vâng một tiếng, Họp xong chưa?
Xong rồi, sao vậy?
Kiều Nhân bỏ điện thoại ra liếc nhìn thời gian, đã sắp tới giờ tan học buổi tối, cô cũng không lòng vòng nữa, nói thẳng vào trọng tâm: Em muốn đến trường trung học một chuyến.
Tiếng đóng cửa vang lên ở đầu bên kia, anh khẽ hỏi: Hiện tại?
Kiều Nhân: Vâng.
Đi làm gì?
Đưa đồ cho Dịch Liên, thuận tiện tìm hiểu cuộc sống trung học của Vu Minh.
Đầu bên kia nghiêm túc đáp một tiếng, không nói gì.
Kiều Nhân: Anh không đến sao?
Kỷ Hàn Thanh hỏi ngược lại, Tại sao anh phải đến?
...
Còn có thể tại sao.
Kiều Nhân ho một tiếng, khẽ nuốt nước bọt, từng chữ từng chữ nói: Bởi vì em muốn gặp anh.
Đầu bên kia điện thoại, Kỷ Hàn Thanh yên lặng vài giây sau đó mới như cười như không hỏi: Gặp anh rồi thì sao?
Không biết.
Kiều Nhân cũng không có thời gian nói nhiều với anh, giọng hơi cứng rắn: Anh có đến hay không?
Gửi địa chỉ cho anh.
Khóe môi Kiều Nhân khẽ cong lên, ánh mắt sáng long lanh, sau khi cúp điện thoại mới nhắn cho anh địa chỉ cụ thể.
Lúc Kiều Nhân tới cổng trường học còn bị chú bảo vệ chặn lại mấy phút.
Cô hết cách đành phải gọi điện cho Ngụy Dịch Liên.
Tám giờ ba ba phút, điện thoại tút vài tiếng đã được nghe máy, giọng Ngụy Dịch Liên nhanh chóng vang lên: Chị, chị đã đến chưa?
Chị đang ở cổng, bảo vệ không cho vào.
Ngụy Dịch Liên ở đầu bên kia rõ ràng cũng không nghĩ tới vấn đề này, trong miệng liên tục truyền ra mấy lời thô tục, vỗ trán nói: Chị đứng ở cổng chờ em, em lập tức qua đón chị.
Từ trước đến nay Ngụy Dịch Liên nói chuyện không bao giờ suy nghĩ trước.
Kiều Nhân vốn cho là cậu ta đến lấy canh bánh bao, kết quả sau khi ra ngoài nói với bảo vệ mấy câu, không chỉ lấy canh bánh bao mà còn đưa cả cô vào trong trường.
Trường học lúc này vừa hết giờ tự học, bóng người đi lại không ít, sân trường đặc biệt náo nhiệt.
Kiều Nhân đi theo sau Ngụy Dịch Liên, hỏi cậu ấy từng câu từng câu về chuyện nữ sinh định nhảy lầu tự tử: Quan hệ của cô bé kia với các bạn học nữ khác có tốt không?
Không để ý nữa.
Gần đây trạng thái tinh thần của cô ấy thế nào?
Không để ý.
Được rồi, hỏi mấy câu mà đến một câu cũng không biết.
Kiều Nhân yên lặng rời tầm mắt đi nơi khác, vốn định giữ yên lặng, kết quả sau khi đi được mấy bước cô lại nhớ ra điều gì, dừng bước hỏi Ngụy Dịch Liên: Liên Liên, em biết Vu Minh không?
Biết, Lần này Ngụy Dịch Liên đáp rất thoải mái, Thầy chủ nhiệm của chúng em trước đây từng dạy khóa của họ, mấy hôm trước còn nhắc đến anh ấy với chúng em.
Nói gì về cậu ấy?
Ngụy Dịch Liên ho khan một cái, hết sức nhỏ giọng, học theo giọng điệu của thầy chủ nhiệm lúc nói chuyện: Con người quan trọng nhất là sinh mạng mà, còn sống thì mới có thể quyết định được sau này sẽ ở bên cạnh ai. Ngay cả chết cũng không sợ nữa rồi thì còn sợ ánh mắt của người khác làm gì...
Kiều Nhân nhớ tới thầy chủ nhiệm của bọn họ có biệt danh là ông cụ non, tuy là người hơi nghiêm khắc nhưng bình thường cũng hay suy nghĩ cho học sinh bọn họ.
Kiều Nhân cong môi cười, Chủ nhiệm Ngô giờ này vẫn còn ở trường học à?
Còn ạ, bình thường trước chín giờ có thể thấy thầy đi bộ trong rừng cây nhỏ.
Làm gì?
Kiều Nhân còn tưởng là đi dạo bộ buổi tối, kết quả câu tiếp theo của Ngụy Dịch Liên suýt nữa làm cô nghẹn chết, Soi đèn bắt các đôi yêu sớm đó!
...
Hai người vừa đi vừa tán gẫu, rất nhanh đã đến kí túc xá nam.
Ngụy Dịch Liên cầm hộp canh bánh bao rồi mà vẫn còn chưa hết thèm, Chị, sau này chị có thể mỗi tuần đều đến thăm em một lần không?
Kiều Nhân bình tĩnh nhắc nhở: Tuần sau em đã thi tốt nghiệp rồi.
Ngụy Dịch Liên: ...
Suýt nữa cậu ấy đã quên.
Nghỉ sớm một chút, Kiều Nhân dặn dò vài câu để cậu ấy thả lỏng tâm trạng sau đó mới hất cằm về phía cửa kí túc xá sau lưng Ngụy Dịch Liên, Vào đi, thi xong là có thể ăn bánh bao mỗi ngày rồi.
Ngụy Dịch Liên Vâng một tiếng, Vậy chị về cẩn thận.
Điện thoại Kiều Nhân ở trong túi đã rung lên mấy lần, cô vẫy vẫy tay, mãi tới khi nhìn thấy Ngụy Dịch Liên quay người đi vào cửa kí túc xá rồi mới lấy điện thoại ra nghe: Đến rồi ạ? Ừ.
Có thể đi vào không?
Vào đâu?
Cổng trường học...
Nhiệt độ cuối tháng năm đã gần 30 độ C, cho dù buổi tối có gió thì vẫn thấy nóng nực. Kiều Nhân giơ tay lên phẩy phẩy bên tai. Cô vẫn đang cúi đầu, vừa mới xoay người, còn chưa kịp nói gì thì đã va thẳng vào lồng ngực một người đàn ông.
Kiều Nhân bất ngờ, chớp mắt người kia đã cúi đầu xuống, ghé sát vào tai phải của cô nói khẽ: Đã vào cổng trường rồi...
Điện thoại của cô vẫn đang đặt bên tai trái nghe máy, trong chốc lát cả tai trái và tai phải đều là giọng nói của anh, vây xung quanh.
Vừa dịu dàng lại vừa mê hoặc.
Giọng anh vang lên, Nhưng mà...
Kiều Nhân hiểu anh rất rõ.
Kỷ Hàn Thanh dừng lại nửa giây, cô liền biết câu tiếp theo của anh không phải chuyện gì nghiêm túc. Cô bị sặc một cái, phản ứng hiếm khi trở nên nhanh nhạy, trước khi anh kịp nói tiếp đã đưa tay che kín miệng anh.
Kiều Nhân quen dùng kem dưỡng da tay, hơn nữa thói quen này không kể mùa, cho nên gần như trên tay cô lúc nào cũng có mùi hương của kem dưỡng, giống như ngâm trong nước hoa, ngọt ngào dịu nhẹ.
Kỷ Hàn Thanh nheo mắt, thu lại điện thoại, nhẹ nhàng hôn lên lòng bàn tay cô.
Kiều Nhân bị động tác này của anh làm tay cảm thấy buồn buồn, nơi tiếp xúc với môi anh bỗng nóng bừng. Phản ứng của cô chậm nửa nhịp, còn chưa thu tay lại bỗng nhiên nghe thấy giọng của Ngụy Dịch Liên phóng đại vài lần: Đúng rồi chị, em đột nhiên nhớ ra...
Đoạn sau Đột nhiên nhớ ra là im lặng.
Lòng bàn tay Kiều Nhân trong nháy mắt như bị một luồng điện chạy qua, cô gần như rút tay về ngay lập tức, vừa quay đầu đã nhìn thấy Ngụy Dịch Liên đang đứng trên bậc thang, liếc nhìn cô rồi lại nhìn Kỷ Hàn Thanh.
Sau khi nhìn qua nhìn lại mấy lần, cậu ấy đưa tay chỉ vào Kỷ Hàn Thanh hỏi: Vị này là...
Tuổi của Ngụy Dịch Liên chưa lớn, hơn nữa phần lớn thời gian để ở trong trường học. Tuy cùng là học sinh nhưng cậu ấy không giống Kiều Nhân, thời gian có thể tự do đã ít lại càng ít hơn, chưa từng thấy Kỷ Hàn Thanh bao giờ là chuyện hoàn toàn bình thường.
Nhất thời Kiều Nhân không biết nên nói gì.
Nói đây là chú nhỏ của bọn họ?
Không được, vừa nãy cô đang đưa tay che miệng anh.
Nói là bạn trai của cô?
Cũng không được, hôm nay lúc cô ở nhà vừa mới nói với Tống nữ sĩ là bạn trai đang ở nước ngoài, mấy tháng nữa mới về được.
Nói thế nhất định sẽ lộ.
Vài giây Kiều Nhân vẫn chưa kịp nghĩ ra cho Kỷ Hàn Thanh một thân phận mới, người đàn ông trước mặt đã đi trước một bước đáp thay cô: Anh rể của em.
Ba chữ này rõ ràng không phải là hiếm có, giọng điệu của Kỷ Hàn Thanh cũng không nhấn mạnh, nhưng tạo nên uy lực không nhỏ.
Kiều Nhân: ...
Quả nhiên là nói thẳng rồi.
Kiều Nhân giơ tay ấn ấn mi tâm, Liên Liên, chuyện này trước tiên em đừng nói cho mẹ biết, để chị tìm cơ hội nói với bà.
Ý này chính là thừa nhận.
Ngụy Dịch Liên cũng không phải nghe không hiểu, vừa muốn nói lại thôi nhìn sang cô: Chị...
Kiều Nhân càng cau mày chặt hơn.
Ngụy Dịch Liên làm động tác khóa miệng, Chị yên tâm, chắc chắn em sẽ không bán đứng chị.
Lúc này Kiều Nhân mới thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói sang chuyện khác: Vừa nãy em muốn nói với chị chuyện gì?
À, muốn hỏi một chút về anh rể của em...
Ngụy Dịch Liên nói xong, liếc nhìn Kỷ Hàn Thanh sau đó hơi ngượng ngùng gãi đầu, Đang làm gì?
Cậu ấy vốn chỉ có chút hiếu kỳ, kết quả sau khi thấy hai người hôm nay, người thì muốn giấu người thì không, cậu ấy càng tò mò.
Ngụy Dịch Liên thấy Kiều Nhân không nói gì, dứt khoát ghé sát vào tai cô nhỏ giọng đoán: Đẹp trai như vậy mà còn giấu giấu diếm diếm không cho dì Tống biết, có phải làm nghề kia không?
Kiều Nhân: Cho em ba giây, lập tức biến mất trước mắt chị.
Chị...
Ba.
Chị...?
Hai.
Ngụy Dịch Liên rất thông minh, không đợi cô hô một đã ngậm miệng bỏ chạy vào trong kí túc xá.
Mãi tới khi bóng dáng Ngụy Dịch Liên biến mất ở cửa kí túc xá không còn tăm hơi, Kiều Nhân mới quay đầu liếc nhìn Kỷ Hàn Thanh, Cậu ấy vừa nói gì anh không nghe thấy đấy chứ?
Vừa nãy Ngụy Dịch Liên không còn sức nên giọng cũng không lớn, khả năng cao là Kỷ Hàn Thanh không nghe thấy.
Kiều Nhân nghĩ vậy, vừa mới thở phào nhẹ nhõm liền nghe thấy Kỷ Hàn Thanh nói: Nghe thấy rồi.
Anh đừng để trong lòng...
Đã để trong lòng rồi.
Kiều Nhân: ...
Muốn làm như vậy thật cũng không sao, anh cúi đầu, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên eo Kiều Nhân, tư thế nửa ôm nửa vuốt ve, Sau này chỉ phục vụ một mình em thôi.
(Chú nhỏ, thỉnh tự trọng!! =)))))))
Hiện tại không chỉ là trước mặt bàn dân thiên hạ, mà lại còn là trước mặt toàn học sinh cấp ba chưa đủ tuổi vị thành niên.
Kiều Nhân sợ mang tiếng xấu, hơi cong người như một chú mèo dễ dàng thoát ra khỏi lồng ngực anh, nhấc chân một mình đi lên phía trước.
Trước kí túc xá là một rừng cây, ngay cả đèn đường cũng không có.
Gan Kiều Nhân không lớn, sau khi đi được mấy mét liền thả chậm bước chân, sau đó nghe thấy tiếng bước chân truyền tới từ phía sau cùng với giọng anh đồng thời vang lên: Kiều Nhân.
Kiều Nhân dừng lại, Vâng một tiếng.
Trong nháy mắt Kỷ Hàn Thanh đi tới gần, cô bỗng nhiên đưa tay ra nắm được tay áo của anh, xoay người kiễng chân hôn lên môi anh.