Sau khi yên lặng mấy giây, Kiều Nhân nghe thấy tiếng nước chảy truyền tới từ đầu bên kia điện thoại.
Tiếng hít thở của anh dường như nặng nề hơn không ít, lúc xuyên qua điện thoại đã kích thích màng nhĩ của cô một hồi, Kiều Nhân nuốt nước bọt: .......Anh đang làm gì thế?
Nghe không hiểu sao?
Mặt Kiều Nhân nóng lên.
Ban đầu cô thật sự nghe không ta, nhưng sau câu ám chỉ với với ý tứ rõ ràng vừa rồi của Kỷ Hàn Thanh, muốn cô không nghe ra cũng khó.
Kiều Nhân nắm chặt ngón tay, đang định cúp điện thoại thì nghe thấy người ở đầu dây bên kia trầm thấp nói: Không cho cúp.
Sau đó giọng anh càng thấp hơn, cùng với tiếng nước chảy đồng thời truyền tới: Phải nghe.
Bệnh thần kinh.
Nghe tiếng anh tắm rửa sao?
Mặt Kiều Nhân càng nóng, Em không nghe.
Tại sao?
Kiều Nhân đáp trôi chảy, không có một chút do dự nào: Bởi vì anh không biết xấu hổ.
Dứt lời, đầu bên kia yên tĩnh vài giây, anh nở nụ cười trầm thấp, Thế nào là không biết xấu hổ?
.....
Kiều Nhân không ngờ anh sẽ hỏi như vậy, trong nhất thời không nhớ ra phải nói tiếp thế nào.
Cũng không đợi cô nghĩ xem nên đáp lại ra sao, âm thanh càng không biết xấu hổ ở đầu dây bên kia vang lên ngay sau đó.
Tiếng nước chảy, tiếng thở dốc, cùng với tiếng rên khe khẽ.
(Lạy chúa, cấp cứu gấp =))))
Tất cả đan xen vào nhau truyền qua sóng điện thoại giữa khoảng cách vài nghìn mét, lúc này dường như vô cùng chân thực mà vang lên bên tai cô.
Kiều Nhân sửng sốt một giây, một giây sau, cô nhanh chóng phản ứng lại.
Tay cô vẫn còn đang dừng trên mép điện thoại, phản ứng đơ ra vài giây, còn chưa kịp dứt khoát cúp điện thoại đã nghe thấy anh hỏi: Mấy ngày trước chuyện anh bảo em nghĩ, đã nghĩ rõ chưa?
Giọng điệu anh nói chuyện đã nghiêm túc trở lại.
Ngoại từ hơi thở trầm khàn thì không khác bình thường là bao.
Trong nháy mắt Kiều Nhân biết anh đang nói về điều gì.
Hẳn là tin tức của Vu Minh.
Cô càng lúc càng cảm thấy Kỷ Hàn Thanh thật lợi hại, trong tay đang làm một loại chuyện không bình thường mà còn có thể không chút biến sắc nói chuyện công việc với cô.
Thấy cô không nói gì, anh lại hỏi: Kiều Nhân?
Kiều Nhân thở dài một hơi, lấy lại bình tĩnh đáp: Nghĩ rồi ạ.
Đúng là đã nghĩ rõ ràng rồi.
Bản thảo luận văn cô đã hoàn thành trong kì nghỉ, vì thế nên mấy ngày nghỉ Quốc tế Lao động cũng không có việc gì làm. Ngoại trừ liên tục chơi game với Ngụy Dịch Liên thì hầu như chỉ lướt xem tin tức.
Bản thảo Vu Minh do cô viết xảy ra vấn đề, việc phải làm mỗi ngày chính là suy nghĩ và phân tích lại.
Ừ, Anh ở đầu dây bên kia đáp một tiếng, nói chuyện càng lúc càng ngắn gọn: Nói đi.
Kiều Nhân cảm thấy là lạ.
Nhưng rốt cục đang nói chuyện công việc, cô cũng không hỏi nhiều, sau khi ho một tiếng cho nhuận họng thì bắt đầu nói ra suy nghĩ của mình thu được trong mấy ngày qua.
Chuyện của Vu Minh liên quan đến không ít vấn đề, dù là bạo lực trường học hay gia đình, đều quan trọng hơn so với yếu tố đồng tính nhiều.
Lần này cô nắm bắt sai trọng điểm, không phải lỗi sai nhỏ.
Kiều Nhân nhẹ nhàng hỏi: Có cần em viết lần nữa không?
Không cần, sau này chỉnh sửa lại thành chuyên đề nội bộ.
Kiều Nhân Vâng một tiếng, Vu Minh học cùng trường trung học với em, em định hết bận việc tốt nghiệp sẽ về trường xem sao.
Đầu bên kia điện thoại, Kỷ Hàn Thanh trầm thấp đáp lời, rất nhanh lại bị những âm thanh khác đè lên.
Chớp mắt, Kiều Nhân thậm chí hoài nghi là căn bản anh không hề nghe cô nói chuyện. Mãi tới khi tiếng nước chảy ngừng hẳn, giọng của anh mới vang lên: Cúp máy đi.
Kiều Nhân không hiểu vì sao: Tắm xong rồi sao?
Chưa.
Giọng Kỷ Hàn Thanh ngừng lại, Còn nghe em nói nữa thì không tắm xong được mất.
Kiều Nhân: Tại sao?
Bởi vì... kích tình.
...
Kiều Nhân dứt khoát không nói gì, khẽ hừ một tiếng, một giây sau cô trực tiếp cúp điện thoại, nhét mình vào trong chăn định đi ngủ.
Nửa tiếng sau.
Bên tai Kiều Nhân liên tục quanh quẩn âm thanh của Kỷ Hàn Thanh, thật sự ngủ không nổi, dứt khoát cũng chạy vào nhà tắm tắm rửa một trận.
Kỳ nghỉ trôi qua, tháng năm Kiều Nhân đặc biệt bận rộn.
Tốt nghiệp cần chuyển bị rất nhiều thứ, cô vẫn bận đến tận cuối tháng năm. Thêm vào đó Kỷ Hàn Thanh lại thường xuyên đi công tác, một tháng Kiều Nhân cũng không thể gặp anh được mấy lần.
Ban đầu vẫn tốt, sau đó cô thật sự không chịu được, mỗi ngày không thấy người cũng nhất định phải gọi điện thoại nghe giọng anh.
Ngụy gia và trường học cách nhau gần hơn, vì là giai đoạn đặc thù Kiều Nhân phải thường xuyên chạy đến trường học nên sau khi qua kì nghỉ lễ Kiều Nhân không quay về nhà trọ nữa mà ở lại Ngụy gia luôn.
Một tháng sau, Tống nữ sĩ nhìn cô càng ngày càng thấy lạ, một hôm bỗng hỏi: Bảo bối, không phải con bị bệnh đó chứ?
Kiều Nhân chọc chọc ngòi bút suy nghĩ một chút: Mấy tháng nữa ạ.
Mấy tháng?
Ba, bốn tháng?
Giọng cô không chắc chắn lắm, Tống nữ sĩ nghe được thì cau mày: Con hỏi mẹ thì mẹ biết đâu mà trả lời bây giờ?
Kiều Nhân: ...
Tống nữ sĩ: Thật sự không được nghỉ lần nào à?
Kiều Nhân gật đầu.
Tống nữ sĩ: Vậy con nói cho mẹ biết cậu ta học trường nào đi.
Kiều Nhân: Đại học Columbia...
Mẹ tranh thủ đi gặp xem.
Mẹ!
Yên tâm, mẹ lén đi thôi, chắc chắn không để cậu ta biết, Tống nữ sĩ bắt đầu lập ra kế hoạch trong lòng, kết quả nói mãi mới nhớ ra một vấn đề quan trọng hơn, bà quay đầu lại hỏi Kiều Nhân: Đúng rồi, cậu ta tên là gì?
Kiều Nhân: ...
Cô đang rầu rĩ suy nghĩ làm sao bịa ra một cái tên thì điện thoại của Tống nữ sĩ vang lên.
Tống nữ sĩ liếc nhìn màn hình, không có ý định nghe ngay lập tức, Tên gì?
Mẹ... mẹ nghe điện thoại trước đi.
Tống nữ sĩ nghi ngờ liếc nhìn cô một cái, điện thoại trong tay còn đang vang lên không ngừng, cuối cùng bà không nói nữa, nhận cuộc gọi.
Đầu bên kia, giọng của Ngụy Dịch Liên truyền tới: Dì Tống, chị con có nhà không ạ?
Có, sao thế?
Vừa nãy con gọi điện cho chị mà không ai nhận, Ngụy Dịch Liên hình như có chuyện cấp bách cần nói, cũng không giải thích nhiều nói thẳng: Dì Tống, dì đưa điện thoại cho chị con trước đi.
Mấy giây sau, điện thoại chuyển từ trong tay Tống nữ sĩ sang cho Kiều Nhân.
Chị, lớp chúng em có một nữ sinh làm loạn muốn nhảy lầu... Chị có muốn tới xem một chút không?
Chuyện như vậy không tính là bình thường những cũng không phải chuyện gì quá li kỳ, cơ bản nếu không phải chuyện quá lớn thì trường học sẽ không để truyền ra bên ngoài.
Kiều Nhân dừng bút, Sao lại muốn nhảy lầu?
Chị, em là con trai không hay bát quái như con gái các chị...
Nói một nửa, Ngụy Dịch Liên cảm thấy không đúng lắm, vội vã thu lại lời nói: Ý của em không phải như vậy....
Kiều Nhân không rảnh bắt bẻ cậu ấy, ném bút xong đứng dậy: Học giỏi không?
Giỏi, nhảy mấy lớp.
Xinh đẹp không?
Cũng đẹp.
Trong nhà có giàu không?
Em thấy rất giàu.
Có bạn trai chưa?
Chị, chị đùa gì thế. Chị không biết chủ nhiệm lớp em ngày nào cũng cầm đèn pin đi dạo trong rừng cây sao?
Chị hỏi em là cô ấy có bạn trai hay không mà.
.....Hình như không có, em chưa thấy cậu ấy đi cùng bạn nam nào quá thân mật.
Hỏi xong một lượt, Kiều Nhân căn bản không nghĩ ra cô gái kia có lý do gì để nhảy lầu.
Học giỏi, gia cảnh tốt, dung mạo xinh đẹp, không có chuyện tình cảm.
Kiều Nhân hoàn toàn không biết còn gì mà cô chưa nghĩ tới.
Cô đi ra trước cửa đổi giày, Ngụy Dịch Liên lại nói: Ôi chị, chị, chị không cần đến nữa đâu, cô ấy được chủ nhiệm lớp em khuyên can xong rồi.
Kiều Nhân: ...
Kiều Nhân định đi dép lê quay lại trong nhà, kết quả vừa quay đầu nhìn thấy Tống nữ sĩ vẫn đang ngồi trong phòng khách, sợ bà lại bám theo cô hỏi bạn trai tên gì, Kiều Nhân dứt khoát thuận miệng nói: Mẹ, con có việc phải đi ra ngoài.
Bên này Tống nữ sĩ vẫn chưa có phản ứng gì, đầu bên kia Ngụy Dịch Liên đã tràn đầy hứng khởi nói: Chị, chị đến gặp em à? Đúng lúc em muốn ăn canh bánh bao* ở Đệ Nhất Lâu.
Kiều Nhân: ...
Cô cúp điện thoại, quay đầu nhẹ nhàng thở dài, sau đó phiền muộn cầm chìa khóa đi ra ngoài.
Vất vả lắm mới có cơ hội đi ra ngoài một chuyến, kết quả việc mình muốn làm còn chưa làm được, lại còn vô cớ bị Ngụy Dịch Liên cắt ngang.
Năm phút sau, Kiều Nhân ngồi trong xe, nhắn tin cho Kỷ Hàn Thanh: [Có đó không?]