Trạc Anh Lục

Chương 2: Nam cặn bã

Trước Sau

break

Biến cố này giống như sấm sét giữa trời quang, Trung Viễn Bá phu nhân Lâm thị khóc ngất tại chỗ, các vị khách cũng bị dọa đến hoảng hồn. Sau một hồi hỗn loạn ngắn ngủi, Trung Viễn Bá Thôi Tấn báo quan, lại "Mời" những vị khách đến Mộ Các chờ đợi.

Bởi vì đây là án mạng ở Bá phủ cho nên nha môn trong kinh đến rất nhanh. Thậm chí, đội quân nằm trong tay hoàng đế là Hữu Kim Ngô Vệ, Long Dực Vệ đặc biệt để truy bắt, hình ngục cũng phái hai mươi người đến. Mà chứng cứ khiến Lục Nhu Gia bị hoài nghi thành hung thủ chính là chiếc khăn lụa cách thi thể Thôi Uyển không xa.

Cho dù Lục Nhu Gia thề thốt thế nào cũng không thể khiến Trung Viễn Bá mềm lòng, ông ấy lạnh lùng nhìn nàng: "Buổi chiều di dạo, tất cả tôi tớ đầu canh giữ ngoài cửa thùy hoa ở hậu hoa viên. Vườn hoa lớn như thế, chỉ có mười vị khách, mà trong những người này, chỉ có một mình cô nương có xích mích khi Uyển Nhi còn sống. Một tháng trước, truyền ra Lục thị và phủ Trường Thanh Hầu kết thân, Uyển Nhi cảm thấy dòng dõi Lục thị không cao nên từng nói trước mặt Hầu gia và phu nhân rằng cô nương không xứng với Mộ Chi, khiến cho nương vô cùng khó xử đúng không?"

"Mười ngày sau, nó sẽ gả cho thế tử Hoài Nam quận vương, hôn sự này ai cũng khen ngợi, mà hôn sự của cô nương và Mộ Chi vẫn chưa định ngày. Ngày biết mẫu thân Mộ Chi rất yêu chiều con bé, có phải cô nương sợ Uyển Nhi làm hỏng hôn sự của hai người?"

Thôi Tấn bi thương nói: "Hôm nay, những người đến đều là bằng hữu thân nhau qua mấy đời, mà bình thường không nói con bé kết thù với người khác, cho dù cãi nhau cũng không có. Chỉ có cô nương, một tháng nay qua lại với Uyển Nhi rất nhiều, ngoại trừ cô nương, ta không nghĩ ra ai lại nhẫn tâm làm hại nó."

Thôi Tấn nói xong, Triệu Liêm, bộ đầu nha môn trong kinh cũng nói: "Cô nương quả quyết nói mình chưa từng đi đầm hoa sen, nhưng khăn lụa của cô nương lại xuất hiện bên cạnh thi thể của Thôi cô nương. Tối nay lúc đi dạo hoa viên, cô nương rời đi một mình, còn nói mình đi Vọng nguyệt đài nhưng không ai làm chứng, cô nương còn muốn giảo biện thế nào?"

Lục Nhu Gia nghẹn ngào không nói nên lời, dời mắt nhìn nam tử đứng cạnh Thôi Tấn. Người này có gương mặt lạnh lùng, dáng người thẳng tắp, tuổi còn trẻ đã có khí thế bức người. Nàng buồn bã nói: "Thế tử, thật sự không phải là ta, ta chưa từng oán trách Uyển Nhi."

Tần Anh thấy cảnh này nhíu chặt lông mày, giờ phút này người Lục Nhu Gia xin giúp đỡ chính là nam chính trong nguyên tác... Thế tử Trường Thanh Hầu, Thôi Mộ Chi. Người chết Thôi Uyển chính là đường muội cùng dòng họ với Thôi Mộ Chi. Sau khi xảy ra chuyện, Thôi Mộ Chi là người duy nhất không bị hoài nghi trong các vị khách, còn giúp thu xếp hậu quả. Song, Lục Nhu Gia không ngờ vừa rồi Thôi Mộ Chi không giúp nàng.

Lục gia mấy đời làm ngự y, khi xưa tổ phụ của Lục Nhu Gia đã cứu phụ thân của Thôi Mộ Chi. Lúc đó vì muốn báo ân mà hai nhà đã định thông gia từ bé. Chỉ là mười mấy năm qua đi, Thôi thị không hề nhắc đến chuyện này.

Sau này, trong tay Thôi gia nắm trọng binh, bị Trinh Nguyên Đế kiêng kị. Đến khi Thôi Mộ Chi đến tuổi thành thân, vì biểu hiện trung thành mà Thôi thị không dám kết thông gia với nhà quyền quý, lúc này mới nhớ đến hôn sự này.

Không nói đến chuyện Thôi Mộ Chi không thích Lục Nhu Gia, trong lòng của y đã có ánh trăng sáng. Bây giờ y phiền muộn khi bị ép thành thân đều vì Lục Nhu Gia, đây là lúc y có khúc mắc với nàng ấy nhất.

Quả nhiên, Thôi Mộ Chi hờ hững hỏi: "Vậy khăn lụa kia giải thích thế nào?"

Lục Nhu Gia như rơi vào hầm băng, trong chớp mắt nước mắt ngập hốc mắt.

Đáy lòng Tần Anh rét run.

Trong nguyên tác, khi thấy Thôi Mộ Chi không hề tin tưởng mình, Lục Nhu Gia đã từng lạnh lòng muốn từ hôn. Song, Thôi Mộ Chi không muốn từ bỏ hôn sự có mỹ danh báo ân này. Sau khi cứu được nàng ấy, Thôi Mộ Chi dùng hành động gϊếŧ nguyên chủ để cho thấy đáy lòng có nàng ấy, lúc này mới khiến cho nàng ấy tin tưởng đi vào vực sâu.

Thiết lập của Thôi Mộ Chi nói một câu nam cặn bã đã có thể gọi là nhẹ nhàng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc