Năm Trinh Nguyên thứ hai mươi, đêm mùng bảy tháng bảy.
Cầu sao vắt ngang, bầu trời sáng rực, yến hội buổi tối mùa thu. Đêm tối trong lầu các ở phủ phủ Trung Viễn Bá chật ních quan nha sai vệ mặc công phục sâm nghiêm.
Bọn họ nhìn chằm chằm cô nương áo trắng nức nở trong gió lùa, nàng khóc kể vừa ấm ức lại tuyệt vọng: "Sao ta có thể gϊếŧ Uyển Nhi chứ? Nàng là muội muội của Thôi thế tử, ta chỉ muốn kết giao với nàng, sao lại hại nàng ấy được?"
Nàng rơi nước mắt đầy mặt, dáng người lung lay sắp đổ giống như cành liễu non sắp bị gió bẻ gãy, mà hơn mười đôi mắt xung quanh lạnh lùng khinh bỉ, hiển nhiên đã xem nàng là hung thủ.
Thấy không ai tin mình, cô nương áo trắng quỳ xuống trước nam nhân trung niên đang ngồi ở chủ vị: "Bá gia, Lục Nhu Gia con thề với trời, nếu con hại Uyển Nhi thì sau khi con chết sẽ xuống mười tám tầng Địa Ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh!"
Lúc ý thức của Tần Anh quay về, đập vào mắt nàng chính là cảnh tượng như thế. Nàng không rõ nhưng cảm thấy ba chữ "Lục Nhu Gia" hơi quen thuộc.
Lúc này, nữ tử mặc y phục màu tím dung mạo xinh đẹp đi về phía nàng, hốc mắt ửng đỏ nói: "Anh Anh, không ngờ Lục cô nương trông có vẻ yêu kiều lại vì hôn sự của mình và thế tử phủ Trường Thanh Hầu mà nhẫn tâm gϊếŧ Uyển Nhi..."
Tần Anh nghe vậy, nàng ngẩn người như bị sét đánh.
Nàng xuyên sách rồi!
Rõ ràng đây là cốt truyện của truyện ngược cổ đại mà nàng đã xem qua, người đang quỳ trong chính sảnh là nữ chính Lục Nhu Gia. Sau khi thành thân bị nam chính bạch nguyệt quang ngược tâm thân, khi nàng ấy chết thê thảm thì nam chính mới phát hiện mình yêu nàng ấy.
Mà mở đầu truyện, Lục Nhu Gia bị quấn vào một vụ án mạng, một nữ phụ độc ác bắt lấy cơ hội hãm hại nàng ấy thành hung thủ gϊếŧ người, khiến nàng ấy bị xét nhà, vào ngục nhận hết tra tấn.
Trong nguyên tác, Tần Anh chính là nữ phụ độc ác này.
Trước mắt Tần Anh biến thành màu đen, lúc trước nàng thấy nữ phụ trùng họ trùng tên với nàng nên mới xem quyển sách này, kết quả không ngờ lại là nữ phụ bia đỡ đạn độc ác. Trái lại nữ chính dịu dàng lương thiện, dễ rơi nước mắt. Mà hôm nay ông trời trêu ngươi, nàng lại biến thành nhân vật mình ghét nhất!
Thật ra trong sách, Tần Anh xuất thân vô cùng tốt, phụ thân là Lâm An Hầu, mẫu thân là trưởng công chúa Nghĩa Xuyên, vừa ra đời đã được tứ phong Vân Dương huyện chủ, được thái hậu sủng ái. Ngoại trừ việc đáng tiếc là mẫu thân và huynh trưởng mất sớm thì cuộc đời của nàng thuận buồm xuôi gió.
Nhưng sau này nàng lại não yêu đương, thích nam chính Thôi Mộ Chi.
Nàng vì Thôi Mộ Chi mà phí hết tâm tư, làm trò cười cho thiên hạ, cự tuyệt vô số hôn sự. Nàng từ Vân Dương huyện chủ được mọi người kính trọng ước ao trở thành trò cười không thể gả đi ở kinh thành. Yêu mà không có được khiến tính cách nàng thay đổi, hại nữ chính bị xét nhà hạ ngục, còn muốn nhân cơ hội lấy mạng nữ chính. Vào giây phút quan trọng, Thôi Mộ Chi phát hiện chân tướng, trở thành anh hùng cứu mỹ nhân, dùng kiếm gϊếŧ chết nàng!
Đúng là máu chó lại hoang đường!
Kiếp trước nàng vì công việc hi sinh vì nhiệm vụ, chết trong vụ nổ. Ông trời muốn cho nàng sống lại lần nữa nên cho nàng vào loại cốt truyện này, nhưng mà...
Trong nguyên tác, Tần Anh bị gϊếŧ, còn bị Thôi Mộ Chi ngụy tạo thành việc ngoài ý muốn. Từ đó về sau, không ai quan tâm sự thật về việc Thôi Uyển bị gϊếŧ nữa, nàng ấy bị kết án trượt chân rơi xuống nước. Hung thủ thật sự mưu hại nàng ấy từ đầu đến cuối vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật.
Nếu như bây giờ tìm được hung thủ thì câu chuyện sẽ phát triển thế nào?
Ánh mắt Tần Anh chấn động, mặc dù cốt truyện không ổn nhưng tra án là việc nàng quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn!
Dựa theo ký ức của nguyên chủ, Tần Anh cẩn thận nhớ lại những chuyện xảy ra tối nay.
Hôm nay là sinh nhật mười chín tuổi của đại tiểu thư phủ Trung Viễn Bá, Thôi Uyển. Tất cả khách mời đều được mời đến, yến hội vui vẻ kéo dài đến xế chiều. Bởi vì vừa đến tiết Thu tịch nên Thôi Uyển giữ lại mười người có quan hệ tốt, muốn dạo chơi, khất xảo*.
Khất xảo: Xin Chức Nữ cho được khéo tay thêu thùa.
Nhưng không ai ngờ, khi chơi được phân nửa, khi đám người tách nhau ra đi thả đèn trên sông, phát hiện Thôi Uyển chết thảm ở đầm hoa sen góc Tây Bắc hồ Ánh Nguyệt. Điều khiến người ta tiếc nuối chính là mười ngày sau là ngày đại hỉ xuất giá của nàng ấy.