Tống Tổng, Phu Nhân Lại Đến Cục Dân Chính Xin Ly Hôn

Chương 5

Trước Sau

break

"Cô..."

Vừa thấy Triệu Hiểu Viên, Trần Bối Bối như nhìn thấy chiếc phao cứu sinh cuối cùng. Cô ta lập tức lao tới ôm chặt lấy bà, nước mắt tức thì tuôn như suối. Dáng vẻ hoa lê đẫm mưa ấy, hỏi có người đàn ông nào nhìn mà không xót lòng?

Chả trách tảng đá cứng nhắc như Tống Kỳ Niên lại bị cô ta làm cho mềm lòng, Lê Thư Hòa tự nhận mình không thể giả tạo đến mức đó.

"Bối Bối đừng sợ, cô sẽ đòi lại công bằng cho cháu."

"Mẹ, mẹ đừng gây thêm rắc rối nữa." Tống Kỳ Niên nhíu mày. Đối với người mẹ này, có những lúc anh cũng thật sự bó tay.

"A Niên, nếu mẹ không đến, chẳng lẽ con cứ để mặc người phụ nữ này bắt nạt Bối Bối? Ngày thường thì thôi cũng đành! Nhưng giờ Bối Bối đang mang thai con của con, là máu mủ nhà họ Tống, mà con vẫn để cô ta làm loạn thế à?"

Vừa nhắc đến "máu mủ nhà họ Tống", Trần Bối Bối lập tức cúi gằm đầu xuống.

Tống Kỳ Niên liếc nhìn Trần Bối Bối, không giải thích gì, chỉ nói: "Chuyện này con tự giải quyết được."

"Vậy con định giải quyết thế nào? Cách giải quyết của con là đứng nhìn người phụ nữ này đánh Bối Bối sao?"

Lê Thư Hòa nào cam tâm để ba người kia coi mình như tấm phông nền câm lặng, liền "tốt bụng" nhắc nhở một câu: "Người mà bà cứ mở miệng ra đã chỉ trích là con dâu của bà, cũng là vợ hợp pháp duy nhất của Tống Kỳ "Niên, nhà họ Tống dù có quyền thế cũng không thể ngang nhiên để Tống Kỳ Niên cưới thêm Trần Bối Bối được chứ?"

"Cô nói bậy gì thế?"

"Tôi nói bậy sao? Mặc dù lúc đầu là tôi nhất quyết muốn cưới con của bà, nhưng suốt những năm qua, nhà họ Lê chúng tôi cũng đã chịu không ít áp lực để hỗ trợ nhà họ Tống các người! Sao, bà muốn để Trần Bối Bối làm con dâu của bà, vậy bà đã hỏi ý kiến những người khác trong nhà họ Tống chưa?"

Ánh mắt Lê Thư Hòa quét qua, khi dừng lại trên người Trần Bối Bối, như nhìn một kẻ hạ đẳng , khinh miệt nói: "Trần Bối Bối cô ta là cái thá gì chứ! Cô ta mà cũng xứng so với tôi, Lê Thư Hòa này sao?"

"Lê Thư Hòa, im miệng." Tống Kỳ Niên lạnh lùng cảnh cáo.

Nghe Tống Kỳ Niên trách mắng Lê Thư Hòa, Triệu Hiểu Viên càng thêm đắc ý.

"A Niên, con nghe thấy chưa? Đây mà là tác phong của một tiểu thư con nhà gia giáo sao? Mẹ đã nói rồi, con bé Lê Thư Hòa này kiêu căng, ngạo mạn! Loại phụ nữ này không thể lấy được! Ngay từ đầu mẹ đã phản đối con cưới nó rồi!"

Lê Thư Hòa cũng không tức giận, ngược lại cười vô tư đáp lại: "Đúng, người làm kẻ thứ ba thì có giáo dưỡng."

Thực ra nói về kẻ thứ ba, Lê Thư Hòa biết mình mới là người chen vào giữa Tống Kỳ Niên và Trần Bối Bối.

Năm đó, gia đình Trần Bối Bối xảy ra chuyện, mà lập trường của nhà họ Tống lại quá nhạy cảm, không thể ra mặt giúp đỡ. Vì vậy, Tống Kỳ Niên đã tìm đến Lê Thư Hòa nhờ giúp. Khi ấy, cô đã theo đuổi anh suốt năm năm trời.

Năm năm ấy, Tống Kỳ Niên coi Lê Thư Hòa như người vô - hình. Sự theo đuổi của cô, trong mắt anh, chẳng đáng một xu. Lê Thư Hòa vẫn luôn là người chủ động, xoay quanh anh không ngừng nghỉ. Và lần đầu tiên anh chủ động tìm cô, lại là vì Trần Bối Bối.

Lê Thư Hòa từ nhỏ đã không ưa Trần Bối Bối, làm sao có thể giúp cô ta? Vì vậy, cô lấy chuyện kết hôn ra làm khó Tổng Kỳ Niên, ai ngờ, Tổng Kỳ Niên lại không chút do dự đồng ý.

Nói cho cùng, cuộc hôn nhân này vẫn là do Lê Thư Hòa ép buộc mà có, nhưng Tống Kỳ Niên càng thỏa hiệp, càng khiến Lê Thư Hòa khó chịu, điều đó có nghĩa là Trần Bồi Bổi quan trọng với anh đến mức nào.

Cái gai này từ khi hai người kết hôn đã từng chút một đâm vào tim Lê Thư Hòa.

Lê Thư Hòa còn đang thất thần, đột nhiên một cái tát mạnh mẽ rơi xuống mặt cô, cả người cô lập tức bừng tình, nâng mắt giận dữ nhìn Triệu Hiểu Viên.

"Cái tát này, là tôi thay Bối Bối trả lại cho cô! Lê Thư Hòa! Cô đừng tưởng Bối Bối không cha không mẹ thì cô có thể tùy tiện bắt nạt con bé!"

"Mẹ! Mẹ đang làm gì vậy?"

Tống Kỳ Niên kéo mạnh Lê Thư Hòa ra sau lưng mình, như muốn bảo vệ cô.

Thế nhưng Lê Thư Hòa chẳng hề cảm kích, cô giận quá hóa cười, gật đầu nói: "Tôi bắt nạt cô ta à? Phải đấy. Tôi cứ bắt nạt đấy!"

Ngay sau đó, Lê Thư Hòa sải bước lao thẳng về phía trước, mạnh tay túm lấy tóc Trần Bối Bối, tay còn lại vung lên một cú tát trời giáng thẳng vào mặt cô ta.

Lê Thư Hòa xưa nay thù là phải trả, chưa từng chịu thiệt!

"Cô ta không cha không mẹ, thì tôi không được quyền bắt nạt sao? Nhưng tôi, đường đường là đại tiểu thư nhà họ Lê, lẽ nào lại để mặc cô ta trèo lên đầu mình ngồi?"

Dù Triệu hiểu Viên có cố gắng ngăn cản thế nào đi nữa, vẫn không cản nổi Lê Thư Hòa như phát điên, so với một Triệu Hiểu Viên được giáo dục nghiêm khắc, và một Trấn Bối Bối yếu đuối từ nhỏ, Lê Thư Hòa kiêu ngạo có thể một tay bóp Triệu Hiểu Viên, một tay đánh Trần Bối Bối.

"A Niên! Con cứ đứng nhìn vợ con phát điên như vậy sao?"

Triệu Hiểu Viên tức giận hét lên.

Lê Thư Hòa lúc này mới liếc qua phía Tống Kỳ Niên một cái, rồi thấy Tống Kỳ Niên đứng bên cạnh, khoanh tay đứng nhìn, thực ra với khả năng của anh ta, nếu thật sự muốn ngăn cản, thì ngay cái tát đầu tiên, Lê Thư Hòa cũng không thể đánh trúng mặt Trần Bối Bối.

Nhưng tại sao anh ta không ngăn cản?

Đang suy đoán, Lê Thư Hòa đột nhiên cảm thấy eo mình bị một bàn tay lớn ôm lấy, cô vừa cúi đầu, ngay sau đó, cả người bị nhấc bổng lên.

Tống Kỳ Niên vác cô lên như vác một bao tải.

"Mẹ, chuyện của con con tự giải quyết được, mẹ đừng can thiệp nữa! Câu này, con không muốn phải nói đến lần thứ ba!"

Nói xong câu này, Tống Kỳ Niên vác Lê Thư Hòa về nhà.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc