Vừa nhìn thấy Lê Thư Hòa, phản xạ đầu tiên của Trần Bối Bối là trốn ra sau lưng Tống Kỳ Niên, như thể Lê Thư Hòa sắp lao đến ăn tươi nuốt sống cô ta vậy.
Tống Kỳ Niên nhíu mày nhìn Lê Thư Hòa, giọng điệu chất vấn: "Sao em lại ở đây?"
Lê Thư Hòa nhún vai: "Đây là bệnh viện, anh đoán xem tại sao tôi lại ở đây?"
Tống Kỳ Niên càng cau mày chặt hơn, ánh mắt đảo qua người cô một lượt nhưng không nhìn ra cô có chỗ nào khó chịu.
Lê Thư Hòa tiến lên một bước, đôi mắt to xinh đẹp nhìn chằm chằm vào mặt Trần Bối Bối, cô nói: "Tôi nghe nói chồng tôi sáng sớm đã dẫn người phụ nữ khác đi khám thai, là vợ hợp pháp của anh ấy, không đến xem thì thật không phải phép, cô Trần, chỉ cần tôi còn ở đây, đứa trẻ trong bụng cô, mãi mãi cũng chỉ có thể là con riêng mà thôi! Trừ khi..."
Ánh mắt Lê Thư Hòa chuyển sang mặt Tổng Kỳ Niên rồi mới chậm rãi nói: "Trừ khi, Tống Kỳ Niên ly hôn với tôi, nhưng cô hỏi anh ấy xem, liệu anh ấy có dám không?"
Tổng Kỳ Niên có dám để nghị ly hôn không?
Anh ta chắc chắn không dám, nếu anh ta dám, thì đã chẳng nhẫn nhịn suốt ba năm qua.
Năm 20 tuổi, Lê Thư Hòa nói với gia đình rằng cô muốn kết hôn với Tống Kỳ Niên. Lần đầu tiên trong đời, ông nội Lê – lão Tư lệnh Lê, người luôn chiều cô hết mực từ bé – lại kiên quyết phản đối suy nghĩ của cô.
Ông Lê từng là một vị tư lệnh tài ba, còn cha của Lê Thư "Hòa tuy không theo con đường chính trị nhưng lại nổi danh trên thương trường.
Còn bố của Tống Kỳ Niên, Tống Tổ Uyên, hiện là một quan chức cấp cao trong giới chính trị. Với địa vị hiện tại nếu nhận được sự hậu thuẫn từ nhà họ Lê, chắc chắn sẽ giúp ông ấy thăng tiến thêm một bậc.
Cuộc hôn nhân này có thể nói là một sự liên minh chiến lược không thể thay đổi.
Nói cách khác, một khi Lê Thư Hòa và Tống Kỳ Niên kết hôn, thì bất kể cuộc sống hôn nhân có tệ đến mức nào, cũng tuyệt đối không thể ly hôn.
Bởi vì một khi ly hôn, quan hệ giữa hai gia tộc sẽ rạn nứt, các thế lực liên quan đều buộc phải chọn phe, rất có thể sẽ kéo theo một trận phong ba bão táp. Mà Tống Tổ Uyên thì đang trên đà thăng chức, sao có thể để chuyện này xảy ra?
Sau khi kết hôn, Lê Thư Hòa từng hết lòng muốn vun đắp cho cuộc hôn nhân này. Là cô quá si tình, cũng quá ngây thơ. Cô theo đuổi Tống Kỳ Niên suốt năm năm mà vẫn không chiếm được trái tim anh, thì với tính cách của Tống Kỳ Niên, làm sao có thể vì một tờ giấy đăng ký kết hôn mà yêu cô?
Vì vậy, sau đó Lê Thư Hòa đề nghị hai người chỉ làm vợ chồng trên danh nghĩa, còn riêng tư thì ai làm việc nấy, vào dịp lễ tết về nhà làm vui lòng bố mẹ, trước mặt người ngoài thì diễn cảnh vợ chồng hạnh phúc, điều này không khó.
Vốn dĩ Tống Kỳ Niên cũng thường xuyên ở trong quân đội, hiếm khi về nhà, thời gian cần "diễn" với nhau cũng chẳng bao nhiêu. Nhưng có một điều Lê Thư Hòa mãi không hiểu nổi: tại sao mỗi lần Tống Kỳ Niên từ quân ngũ trở về, đều giày vò cô đến chết đi sống lại trên giường? Rõ ràng anh ta đã sắp xếp cho Trần Bối Bối chuyển đến Bách Thành – nơi gần đơn vị anh đóng quân để tiện chăm sóc.
Về điểm này, Lê Thư Hòa nghĩ có lẽ là do Trần Bối Bối sức khỏe yếu, Tống Kỳ Niên không nỡ "giày vò" cô ta quá mức.
Đúng là kẻ cặn bã! Đối xử với tiểu tam như báu vật, còn xem cô chẳng khác gì cỏ rác!
Giờ phút này, nhìn Trần Bối Bối nép sau lưng Tổng Kỳ Niên, trong lòng Lê Thư Hòa như bị đâm một nhát dao!
"Em thấy khó chịu ở đâu?" Tống Kỳ Niên hỏi Lê Thư Hòa.
Lê Thư Hòa cười tự giễu, không buồn trả lời câu hỏi của Tổng Kỳ Niên, chỉ nói: "Tống Kỳ Niên, tôi muốn đưa Trần Bối Bối đi phá cái thai trong bụng cô ta ngay bây giờ. Anh muốn cản không?"
Tối qua, hai người chia tay trong không khí căng thẳng. Sáng sớm hôm sau, Lê Thư Hòa đã nhận được điện thoại của Tôn Mã, nói rằng nhìn thấy Tống Kỳ Niên dẫn Trần Bối Bối đến khoa sản bệnh viện khám thai. Chồng mình lại dẫn người phụ nữ khác đi khám thai, nếu chuyện này truyền ra ngoài, mặt mũi của Lê Thư Hòa sẽ để đâu.
"Không... không được, anh Niên, không thể..."
Trần Bối Bối hoảng hốt nắm lấy vạt áo của Tống Kỳ Niên, như thể đang bấu víu vào cọng rơm cuối cùng giữa dòng nước xoáy.
Nhưng Tống Kỳ Niên không lên tiếng, anh chỉ nhìn vào mắt Lê Thư Hòa.
"Anh Niên..." Trần Bối Bối sợ hãi vô cùng, ôm chặt cánh tay Tống Kỳ Niên cầu xin: "Em muốn giữ lại đứa bé, anh Niên, hãy giúp em!"
"Câm miệng!"
Ngay sau đó, Lê Thư Hòa giơ tay, tát một cái vào mặt Trần Bối Bối.
"Chát!" Một tiếng vang lên, trên má Trần Bối Bối lập tức hiện ra dấu tay đô.
"Trần Bối Bối, ở đây chưa đến lượt cô nói chuyện!"
Vậy sao? Ở đây có đến lượt tôi nói chuyện không?"
Giọng của một người phụ nữ khác vang lên, từ giọng điệu có thể nghe ra người phụ nữ này có thân phận đặc biệt, khi thấy người đến, trang phục trên người bà tuy giản dị nhưng người sành sỏi có thể nhận ra ngay, quần áo trên người bà đều là hàng đặt riêng.
"Mẹ."