Đồng Tích gật đầu. Cúi đầu xuống, liền nhìn thấy tay áo sơmi của Hoắc Thiên Kình đã bị canh bắn vào, tâm trạng căng thẳng, "Chú có bị bỏng không?"
"Việc nhỏ." Anh nói như gió thoảng mây bay.
"Canh kia rất nóng!" Đồng Tích nói, nhíu mày, cầm tay Hoắc Thiên Kình, không nói lời gì vén tay áo sơmi của anh lên.
Hoắc Thiên Kình nhìn cô vội vội vàng vàng mờ ám, lại nhìn khuôn mặt nhỏ lo lắng của cô, ánh mắt xoay chuyển, cưng chiều, khóe môi không nhịn được hiện lên một tia cười nhạt.
Anh nghĩ, có lẽ anh trúng tà rồi, còn bị trúng đến mức không nhẹ.
Rõ ràng là bị thương, nhưng lúc này, không những không cảm thấy đau, lại như tẩu hỏa nhập ma, cảm thấy bị thương nhiều thêm mấy lần nữa cũng không sao...
Một bên, người phục vụ vẫn đang nói xin lỗi, "Xin lỗi, Hoắc tiên sinh! Thực sự có lỗi! Là tôi bất cẩn!"
Đối phương khom lưng, cúi đầu. Hoắc tiên sinh là khách hàng vip của nhà hàng bọn họ, lại là bạn của ông chủ, sao anh lại đắc tội với đại nhân vật như thế này chứ!
Hoắc Thiên Kình phất tay một cái nói: "Đi xuống đi, sau này chú ý một chút."
Đồng Tích không bị thương là được, anh cũng không làm khó người ta. Thứ nhất là phải nể mặt Mạt Vãn, thứ hai, là bởi vì bây giờ tâm trạng rấttốt.
"Làm sao bây giờ? Đã nóng đến đỏ rồi, có bị nổi mụn nước không?" Đồng Tích lầm bầm lầu bầu lẩm bẩm, cúi đầu, thổi lên cánh tay anh.
Lần này, đổi lại là cơ thể Hoắc Thiên Kình căng thẳng, hô hấp thoáng không tự nhiên.
Đường Uyển Uyển nhíu mày nhảy lên.
Chuyện này... Hoàn toàn là phương pháp của trẻ con, Đồng Tích lại dùng cách buồn cười như thế với Thiên Kình! Buồn cười nhất chính là...
Chuyện này anh không chỉ được lợi, mà còn cực kỳ được lợi!!
"Đồng Tích, phương pháp của em không đúng, đây không phải vết thương nhỏ." Rốt cục không nhịn được, mở miệng. Đường Uyển Uyển rất muốn duy trì vẻ mặt ôn hòa, nhưng thực sự giả vờ không nổi, sắc mặt khá là khó coi.
"Ồ." Đồng Tích gật gù.
"Em xuống trước đã, nhanh chóng đến hiệu thuốc mua thuốc mới được."
Đường Uyển Uyểnvừa nói xong, Đồng Tích mới nghĩ tới tư thế ái muội lúc nãy với Hoắc Thiên Kình. Ừm... Cô lại bình tĩnh tự đắc ngồi trên đùi chú, lại còn ngay tước mặt bạn gái chú...
Cũng khó trách Đường Uyển Uyển
Sắc mặt lập tức trở nên khó nhìn như vậy.
Cô đỏ mặt, liếc nhìn Hoắc Thiên Kình, chật vật leo xuống đùi anh. Không dám tìm hiểu ánh sáng khó hiểu trong đáy mắt kia...
Ba người thoáng thu dọn một chút rồi đi ra ngoài phòng khách.
Đường Uyển Uyển đi bên cạnh Hoắc Thiên Kình, một đường đều ở quan tâm vết thương của anh. Đồng Tích cầm túi sách, cúi đầu, ngượng ngùng theo sau bọn họ.
Đi tới cửa phòng, bước chân của Hoắc Thiên Kình, dừng lại.
Quay lại, nhìn cô.
Cô cũng ngừng lại, ngẩng đầu.
Hai người, bốn mắt nhìn nhau. Dưới ánh đèn lờ mờ trong phòng khách, Đồng Tích cảm thấy, ánh mắt chú nhìn cô, lại lộ ra một biểu cảm phúc tạp.
Cô không hiểu, không hiểu sao lại khiến trái tim cô đập nhanh...
"Túi sách."
Anh mở miệng.
Đồng Tích sững sờ đưa túi sách tới.
Hoắc Thiên Kình không lập tức nhận túi sách, mà bỗng nhiên dắt tay cô và cầm túi sách.
Hô hấp cô căng thẳng, sắc mặt Đường Uyển Uyển càng khó coi tới cực điểm.
Hoắc Thiên Kình một tay tiếp nhận túi sách của cô, tay bị thương còn lại thì nắm tay cô không buông.
Đồng Tích cúi đầu, cũng có thể cảm giác được ánh mắt như kim đâm của Đường Uyển Uyển, điều này làm cho da đầu cô tê dại.
Hô hấp cô nặng nề, muốn rút tayvề, nhưng Hoắc Thiên Kình không chút biến sắc nắm chặt.
"Đi thôi." Anh, sẽ dắt cô bên cạnh, sóng vai với anh. Lúc này mới thả ra.