Tâm trạng thay đổi, đau đớn như bọt xà phồng nổi lên, nhưng vẻ mặt lại phải cố gắng duy trì sự tao nhã. Cười yếu ớt nói nhỏ với Hoắc Thiên Kình.
"Lần trước anh đã đồng ý sẽ đến gặp ba em, nhưng lại chẳng thấy bóng dáng đâu, ba em mỗi ngày đều rướn cổ lên đợi đấy."
"Sẽ dành chút thời gian để qua đó."
"Tốt nhất có thể đưa bác trai tới cùng là tốt nhất, ba em đã lâu không chơi cờ với bác trai, cực kì ngứa tay."
"Ông cũng nói tới chuyện này."
Đường Uyển Uyển và Hoắc Thiên Kình hai người không nói chuyện quá tự nhiên.
Toàn bộ cuộc nói chuyện, Hoắc Thiên Kình không nhiều lời, thái độ lạnh nhạt.
Nhưng Đường Uyển Uyển là diễn viên nổi tiếng, sẽ nói, tình cảnh không hề bị quá lạnh.
Hai người vẫn nói chuyện, Hoắc Thiên Kình không biết là vô tình hay cố ý, lại không để ý tới Đồng Tích, thậm chí không hề liếc mắt nhìn cô một chút.
Đồng Tích ngồi ở một bên, nhìn bọn họ.
Ừm...
Bọn họ, trai tài gái sắc, bối cảnh tương đương, thật sự rất xứng đôi...
Lúc trước có tạp chí Bát Quái nói bọn họ sẽ nhanh chóng đính hôn, cái gọi là không có lửa làm sao có khói, nghĩ, chuyện tốt của bọn họ cũng sắp tới rồi.
Đến lúc đó, Đường tiểu thư thật sự vào Hoắc gia, vào ở biệt thự đó, vậy thì cô nên đi đâu?
Đồng Tích nghĩ tới những chuyện này, tâm trạng không hiểu sao lại xấu đi.
Nhìn hai người bọn họ tán gẫu còn cô thì không chen nổi nửa câu, nhìn Đường Uyển Uyển thân mật gắp rau cho anh, chỉ cảm thấy mình ở chỗ này rất dư thừa.
Bọn họ là người yêu, còn cô là một người không hề liên quan thì tính là gì.
Đây?
Hoàn toàn là bóng đèn không thức thời.
Càng nghĩ, tâm trạng càng ngày càng ngượng ngùng.
Liếc mắt nhìn bọn họ, mất hết cả hứng chọc cơm trong bát. Vốn cảm thấy thức ăn rất ngon, cuối cùng, đưa vào trong miệng, lại chẳng cảm thấy vị gì.
Ngực, hơi khó chịu.
Cô cảm thấy mình nên đi ra ngài hóng gió một chút, nếu không cũng bị khó chịu chết mất.
"Hai người nói chuyện đi, con đến phòng rửa tay." Bỗng nhiên mở miệng. Cũng không để ý xem bọn họ có nghe không, để đũa xuống, đứng lên.
Bởi vì suy nghĩ của cô đang hỗn loạn, hoàn toàn không chú ý tới người phục vụ đang bưng một nồi tổ yến chưng tuyết lê lên, lúc đứng dậy vai lập tức va vào người phục vụ. Người phục vụ cũng bởi vì động tác bất ngờ của cô, không kịp tránh.
"Cẩn thận!" Chỉ nghe người phục vụ kinh hô một tiếng. Canh trong tay, mắt thấy sắp đổ ra. Không thể tránh khỏi.
Trái tim căng thẳng.
"Đồng Đồng!"
Hoắc Thiên Kình khẽ gọi một tiếng, theo bản năng, một tay chặn lại, ngăn tổ yến chưng tuyết lê đổ ra ngoài, tránh làm cô bị thương. Một tay kia dùng sức kéo lấy tay cô, kéo vào lòng anh.
Cơ thể Đồng Tích lảo đảo, cả người ngã lên đùi anh.
Canh ngược lại không thấy quá nóng, thế nhưng...
Phần dưới mông, là bắp đùi rắn chắc của đàn ông. Cách váy ngắn mỏng manh, cô vẫn có thể cảm nhận rõ ràng được bắp thịt mạnh mẽ, tất cả khiến cô như bị bỏng, dưới mông cô, đều là bắp đùi, nhanh chóng vọt lên cả cơ thể.
Cả người cô đều cứng ngắc, không dám cử động.
Một bên, ánh mắt của Đường Uyển Uyển, như cái đinh. Hai người bọn họ... Lại, ôm lâu như thế, hồn nhiên không để ý cô ở đây!
"Thế nào? Có bị bắn vào người không?"
Sắc mặt Hoắc Thiên Kình nghiêm túc, vừa hỏi vừa cầm cánh tay mềm mại của cô cẩn thận kiểm tra, lại nhìn cái cổ trắng như tuyết của cô.
Hô hấp Đồng Tích căng thẳng, đỏ mặt lắc đầu, "Không sao, không bị bắn..."
Trái tim, sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Xác định không bịbỏng chứ?" Không yên lòng, Hoắc Thiên Kình lại hỏi cô. Da cô trắng nõn như vậy, nước nóng như vậy, nhất định sẽ để lại sẹo.
Đồng Tích gật đầu. Cúi đầu xuống, liền nhìn thấy tay áo sơmi của Hoắc Thiên Kình đã bị canh bắn vào, tâm trạng căng thẳng, "Chú có bị bỏng không?"