"Nhìn cái gì?" Thấp giọng hỏi một câu, anh bỗng nhiên liếc mắt, ánh mắt đột nhiên nhìn thẳng cô. Khuôn mặt cô đỏ len, trái tim nhảy một cái, suýt chút nữa ném thức ăn đi.
"Không!Không nhìn cái gì hết!" Cô lắc đầu, như sợ lời nói của mình không có sức thuyết phục, cười gượng, nhìn dĩa thức ăn tỏng tay, "Chờ bữa sáng, chờ đến chán, ngây ngốc chút thôi."
"Sáng sớm đã đờ ra, có thể thi tốt không?" Anh dùng thái độ hoài nghi.
Đồng Tích phồng miệng. Thời điểm như thế này không nên nói hai câu may mắn để khích lệ cô một chút sao?
"Đương nhiên có thể làm tốt. Hôm nay là thời khắc quyết định vận mệnh của con, sau này công việc của con có tốt hay không, có kiếm được tiền không, có mua được nhà không, đều dựa vào lần này... A, đúng rồi..."
Cô nhớ tới cái gì, nói, bỗng nhiên im bặt. Cô cẩn thận liếc anh một cái.
Hoắc Thiên Kình nhìn cô, nhíu mày, chờ cô tiếp tục nói.
"Trước tiên con muốn nói rõ một chuyện, con không phải là chó con." Cô điều chỉnh, ngồi ngay ngắn, giương cằm lên, che lấp sự chột dạ của mình, cố gắng cứu vãn một chút mặt mũi của mình, "Tối hôm qua con trở về, không phải con tự nguyện. Chú cũng biết, là Thư Nhiễmđưa con về, con mới trở về. Bằng không... Sẽ không trở về đây."
Câu nói sau cùng, giọng càng ngày càng thấp, đến cuối cùng nhỏ đến mức ngay cả bản thân cô cũng không nghe thấy. Hoàn toàn, không có sức thuyết phục.
Thực sự là bướng bỉnh. Chết vì sĩ diện! Kỳ thực, cô ở một mình bên ngoài, điều này cũng không tốt, vậy cũng không được, đã sớm muốn trở về, nhưng lại không muốn mất mặt.
"Em đúng là không phải chó con." Hoắc Thiên Kình đặt dĩa thức ăn xuống. Đứng dậy, tự tay rót ly sữa bò nóng, đổ yến mạch vào đẩy đến trước mặt cô. Liếc cô một chút, nói: "Chó con ngoan hơn em, nghe lời hơn em, biết phân biệt tốt xấu hơn em."
"... Này!" Cô kháng nghị.
Anh lại còn so sánh cô với chó con! Hơn nữa, so đến cuối cùng, cô lại còn không bằng chó con! Quá đáng!
"Đừng có trừng mắt, uống hết đi." Anh đứng ở một bên, cằm dưới giơ giơ. Đồng Tích bất mãn lẩm bẩm một tiếng, nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi đầu, uống.
Uống xong, nhớ tới ngày đó mẹ Liễu đã nói với cô chuyện máy hút ẩm và canh gà. Trong lòng, lại hơi dao động, không nhịn được muốn kiểm chứng.
Ngẩng đầu lên,
Mở miệng: "Cái kia, Hoắc... Không phải, chú ba, con muốn hỏi một chuyện..."
Hoắc Thiên Kình căn bản không để ý cô, chỉ đưa mắt nhìn môi cô, nhìn trên môi hồng nhạt của cô có một vệt trắng, ánh mắt tối lại.
Tiếp đó, giơ tay lau sữa bò trên môi cô.
Động tác, không nhẹ không nặng, nhiệt độ đầu ngón tay lại làm trong lòng cô nảy lên.
Chuyện này...
Động tác này, chẳng lẽ không phải là chỉ tình nhân mới mờ ám sao, anh làm sao có thể tự nhiên làm thế với cô?
Cô thở nhẹ, nhìn vào đôi mắt tối đen của anh, bất tri bất giác quay mặt đi.
Môi, khi ngón tay nah lướt qua. Một lúc lâu, giống như nhiệt độ vẫn còn lưu lại, cô như bị bỏng, trong đầu cô trống rỗng, vô ý thức dùng mu bàn tay sờ môi.
"Không phải có chuyện muốn hỏi tôi sao, hỏi cái gì?" Hoắc Thiên Kình cúi người, từ trên cao nhìn cô. Cơ thể anh cao to, cái bóng in xuống như một mạng lưới, bao phủ lấy cô.
Cô lắc đầu, uống sữa tươi, mơ hồ không rõ nói: "Đã quên rồi..."
Dù có nhiều câu hỏi hơn nữa, thì vào lúc này cũng không thể hỏi.
Càng khỏi nói chuyện tối hôm qua là mơ hay là thật.
Làm sao bây giờ? Cô phát hiện, trái tim cô thật sự có vấn đề! Đập nhanh như vậy, sớm muộn cũng sẽ có chuyện!