Mặt Đồng Tích đỏ lên, cầm lấy bàn chải đánh răng, nhìn gương, hai tay chống lên bồn rửa, hô hấp hỗn loạn. Chuyện như vậy, cô cũng không thể đi hỏi chú ấy.
Nhưng nếu như là thật, vậy cũng quá...
Quá điên cuồng, quá xấu hổ, quá không thể tha thứ!
Bọn họ làm sao có thể lại...
Tâm trạng, trong lúc nhất thời càng thêm hỗn loạn.
Nghiêng mặt, tầm mắt lập tức liền nhìn thấy áo sơmi đồng phục học sinh bị ném ở một bên.
Lại cẩn thận nhìn, trên áo sơmi đã bị mất hai cúc áo!
Chẳng lẽ, là hôm qua bị chú cởi quần áo thì, kéo? Trong ấn tượng, động tác của chú thô bạo... Như vậy, chuyện xảy ra tối hôm qua là thật? Căn bản không phải là mơ?
"Mẹ Liễu, sao áo sơmi của con lại bị mất hao cái cúc áo vậy?Cúc đâu rồi?" Cô chạy đi, hoảng sợ hỏi, trong tay nắm cầm quần áo.
"Cái cái cúc này tôi đã cất rồi, hôm nay sẽ may lại cho Đồng tiểu thư." Đáp lời, là một người hầu khác vừa vào tỏng thu dọn."Tối hôm qua lúc giúp Đồng tiểu thư cởi quần áo tắm rửa, tôi không cẩn thận làm rơi mất, xin lỗi, Đồng tiểu thư."
"Là cô làm ạ?" Đồng Tích bán tín bán nghi.
"Đúng vậy."
"Vậy tối hôm qua chú ba..." 'Có tới phòng ngủ không', câu nói này, còn chưa nói ra,
Ánh mắt liếc nhìn mẹ Liễu một bên, thấy bà đang tìm cô, Đồng Tích chột dạ im miệng, một chữ cũng không nói ra được.
Chuyện lần tước bịmẹ Liễu nhìn thấy, đã cực kỳ lúng túng. Lần này nếu lại... Vậy thì cô thật sự không thể quay về đây nữa!
"Sao vậy?" Thấy cô không nói tiếp, mẹ Liễu ngờ vực đi theo hỏi một câu.
Đồng Tích chột dạ lắc đầu, "Không có, không có chuyện gì... Con tiếp tục đánh răng."
Mẹ Liễu cũng không hỏi nhiều, "Nhanh lên, đừng đến lúc đó lại vội vội vàng vàng, còn phải chuẩn bị túi đấy!"
"Con biết rồi!" Đồng Tích ở trong phòng vệ sinh đáp lại.
Bên ngoài, mẹ Liễu chỉ huy người hầu thu dọn phòng. Bên trong, Đồng Tích quay về gương nắm tóc.
Là mơ, là mơ, nhất định là mơ! Lần đầu tiên chú làm như vậy với cô, là bất ngờ, là chú nhất thời kích động. Lần thứ hai, chắc chắn sẽ không!
Đồng Tích tự thôi miên an ủi mình.
Xoắn xuýt hồi lâu, thấp thỏm hồi lâu, Đồng Tích cuối cùng cũng đi đến phòng ăn.
Lúc cô đi vào, Hoắc Thiên Kình cũng ở đó.
Anh mặc chỉnh tề, bộ quần áo sang trọng tinh tế ngồi ở vị trí chủ nhà, nhàn nhã ăn cơm.
Đồng Tích vừa thấy anh, hầu như lại không kiềm chế được nghĩ tới hình ảnh khiến người ta đỏ mặt tim đập. Cô căng thẳng đứng ở đó, trong lúc nhất thời, quay đầu lại đi cũng không được, qua đó cũng không được. Hơn nữa... Chỉ nhìn anh, tim đã đập nhanh, khó có thể thích ứng. Cô bị bệnh tim sao?!
"Còn đứng đó làm gì, ngày đầu tiên đi thi định đến muộn sao?"
Anh bỗng nhiên mở miệng, liếc cô. Trong mắt không có một gợn sóng, sâu không thấy đáy.
"A? Nha." Đồng Tích không nghĩ chú lại chủ động nói chuyện với cô, nháy mắt sửng sốt, sau đó chậm rì rì đi tới, nghiêm chỉnh ngồi vào vị trí.
Chú đã chủ động mở miệng tước, là biểu thị... Muốn giảng hòa sao? Nhưng chú hung hăng như vậy...
Chờ người hầu đưa bữa sáng tới, Đồng Tích không nhịn được yên lặng đánh giá anh.
Anh chỉ lầm lủi dùng cơm, động tác trước sau tao nhã ung dung, từ đầu tới cuối, không nhìn ra có cái gì không đúng trên mặt.
Vì vậy...
Chuyện tối hôm qua, hẳn là...
Cô mơ?
"Nhìn cái gì?" Thấp giọng hỏi một câu, anh bỗng nhiên liếc mắt, ánh mắt đột nhiên nhìn thẳng cô. Khuôn mặt cô đỏ len, trái tim nhảy một cái, suýt chút nữa ném thức ăn đi.