Đồng Tích bị cái ý niệm 'Ve vãn' từ trong đầu mình chui ra này doạ giật mình, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ bừng lên, chỉ cảm thấy xấu hổ. Cô và Hoắc Thiên Kình là quan hệ gì, làm sao có thể kéo tới hai chữ 'Ve vãn'? Quá hoang đường, cũng quá khó mà tin nổi!
Nhất định phải rửa mặt, thành thật yên tĩnh một chút!
Nghĩ đến đây, lòng như lửa đốt đứng dậy, đi ra cửa. Tay mới đụng tới nắm cửa, cửa thư phòng bị từ ngoài đẩy ra. Bước chân cô vội vàng, không kịp dừng, đụng phải ngực người vừa tới.
đụng phải lồng ngực cứng rắn như sắt làm cô than nhẹ một tiếng, theo bản năng vò cái trán. Vừa nhấc mắt, nhìn thấy người trước mặt đúng là người mình vừa nghĩ trong đầu, sau khi bất ngờ, tim đập hỗn loạn.
Anh đã về đến nhà một quãng thời gian, mới vừa tắm xong, chân trần, chỉ lấy áo ngủ màu đen đơn giản khoát lên người. Dây lưng bên hông tùy ý buộc vào, trước ngực lộ ra một mảnh hững hờ.
Đơn giản như vậy, anh lại như Zeus hoàn mỹ, ừm... Thật sự, quá gợi cảm...
Lãnh khốc gợi cảm. Có lẽ càng là lãnh khốc, có cảm giác khoảng cách, mới càng làm người phụ nữ truy đuổi muốn ngừng mà không được.
Hình ảnh như vậy, thiếu nữ 18 tuổi, thực sự không thích hợp.
Cô hắng giọng, như gặp đại địch lui về phía sau một bước, cẩn thận giữ một khoảng cách với anh.
"Đang làm gì?" Mờ ám như vậy, hoàn chỉnh không thể nghi ngờ thu vào trong mắt anh, đáy mắt trồi lên một vệt mờ ám.
Không thích cô tách khỏi mình.
Rất không thích!
"Không có, không hề làm gì cả." Đồng Tích hầu như là trả lời ngay.
Tầm mắt của anh rơi vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ không lùi của cô, trầm giọng: "Không hề làm gì cả, đỏ mặt cái gì?"
Đồng Tích lúng túng, nếu như anh biết, mình vừa có loại ý nghĩ hù chết người kia, vậy còn biết trốn đi đâu?
Nói quanh co, tìm cớ: "Bây giờ trời nóng như thế, con khó chịu trong người, đỏ mặt cũng rất bình thường..."
Nóng? Nói bậy.
Trong biệt thự, mỗi một chỗ, mỗi một góc đều là 23°. Cực kì mát mẻ.
Một đôi mắt Hoắc Thiên Kình giống như có thể nhìn thấu tất cả.
Cô càng phát giác nóng, giả vờ giả vịt lấy tay quạt gió, trốn tầm mắt của anh, nói sang chuyện khác: "Con không biết chú sẽ trở về, vì vậy tự ý dùng thư phòng của chú. Nơi này nóng quá à, chú ba, chú dùng phòng sách đi, con về phòng của mình."
Dứt lời, cô xoay người liền đi lấy sách của mình. Cái tư thái kia vốn là muốn bỏ của chạy lấy người.
Còn không rút đi, một cái tay, nhấn trên sách vở của cô. Anh gõ bàn một cái, "Ngồi xuống."
Đơn giản, gọn gàng.
Không phải trưng cầu ý kiến, mà là không có thương lượng.
Cô không nhúc nhích, xoắn xuýt. Dù sao da mặt cô mỏng.
Từ lúc đêm nay chú tư nói loại lời không hiểu ra sao kia, cô thực sự không có cách nào trong khoảng thời gian ngắn ở cùng một phòng với cô. Đặc biệt là, vừa rồi lại bị hai chữ chui ra trong đầu mình kia doạ sợ.
Anh lại không để ý đến cô nữa. Mà là đi vào trong một loạt giá sách, chọn sách. Một hồi lâu, bỗng nhiên từ trong sách ngẩng đầu, nghiêm khắc chăm chú nhìn cô một chút, "Học đi!"
Quả thực so với ba ruột còn nghiêm khắc hơn.
Vì vậy...
Người như thế, làm sao có khả năng sẽ cùng cô... Ve vãn chứ?
Đồng Tích nghĩ như vậy, thè lưỡ, trong lòng nháy mắt thản nhiên không ít.