Trước mặt mọi người bị ông dạy bảo, thần sắc Hoắc Viêm Chi phức tạp, có cô đơn, lại có không cam lòng. Cuối cùng, anh cong môi, tự giễu nở nụ cười, đứng dậy, ung dung thong thả sửa cổ áo sơmi: "Con cũng đã quên, đây chính là Hoắc gia các người, không có chỗ cho con nói, ba nói đúng không? Có điều..."
Nói tới chỗ này, anh hơi dừng lại một chút, đi đến trước người Hoắc Thiên Kình, khom người, dùng giọng chỉ có bọn họ có thể nghe được mở miệng: "Anh ba, lời kia của em có phải là nói đến lời trong tâm khảm của anh, không ai càng rõ ràng hơn anh, đúng không?"
Hoắc Thiên Kình liếc nhìn anh một cái, vẻ mặt càng lúc lạnh lùng nghiêm nghị, khiến người ta không rét mà run.
Trong lòng Hoắc Viêm Chi là có kiêng kỵ.
Tâm tư Hoắc Thiên Kình nhất quán phức tạp khó lường, nhiều năm như vậy, ở trên thương trường thủ đoạn đối phó người cũng là tuyệt tình tàn nhẫn, không chút lưu tình. Tự mình lần này chọc giận anh, anh chắc chắn để ở trong lòng, thêm chuyện lần trước cô bắt nạt Đồng Tích nữa, nếu sau này có cơ hội, anh nhất định là nợ mới nợ cũ cùng nhau tính với anh. Chỉ là, hiện nay nói ra, như nước đã đổ ra, bây giờ, chọc cũng là chọc.
Hoắc Thiên Kình anh không phải cũng căn bản là không có cách phủ nhận lời này?
Hoắc Viêm Chi ngược lại đi được tiêu sái, Đồng Tích lại ở đây không hiểu sao lúng túng.
Cô cảm giác mình tương đốiz vô tội, rõ ràng cái gì đều không thể nào, lại bị chú tư này nói tới làm như có thật. Muốn giải thích, lại cảm thấy cái kia càng như giấu đầu hở đuôi. Trong lúc nhất thời, ngồi ở trường hợp này, quả thực như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Ngay cả liếc mắt nhìn nhau với Hoắc Thiên Kình cũng không dám, không muốn để cho các trưởng bối khác hiểu lầm.
Cũng may, Hoắc Thiên Kình nhận điện thoại, sớm rời khỏi. Chốc lát sau, cô liền cũng lấy cớ phải làm bài tập, chân sau rời đi.
Chờ hai người vừa đi, Hoắc Phượng Nghi liền chờ không được, đến cùng không nhịn được, nói: "Mẹ, mẹ nói những câu nói kia của Hoắc Viêm Chi..."
"Lão tứ nói chuyện không đúng mực, con cũng không đúng mực theo?" Bà trực tiếp chặt đứt lời cô ta, nói: "Lão tam là hạng người gì, trong lòng mẹ biết. Những chuyện đúng mực này, nó bắt bí đến rất rõ ràng. Lại nói, nó cũng đã có Uyển Uyển, còn cần phải bận tâm con sao."
Bà đều nói như thế, Hoắc Phượng Nghi cũng không tiện nói cái gì nữa, chỉ nói: "Cái này ngược lại cũng đúng, con cũng là hi vọng lão tam nhanh chóng kết hôn có gia đình, mới có thêm một câu chắc chắn."
Một bên, Hoắc Bắc Thành trước sau không nói gì, anh tin tưởng lão tam, cũng tin tưởng Đồng Tích. Dù sao, tuổi bọn họ chênh lệch không nhỏ, rất khó làm anh suy nghĩ về cái hướng kia.
Trong lòng Hoắc Hâm là ức đến hoảng. Nhiều lần muốn nói cái gì, lại cứng rắn nhịn xuống.
Con hồ ly tinh nhỏ Đồng Tích này!
Lúc Đồng Tích về đến nhà, Hoắc Thiên Kình không có ở đây —— chuyện làm ăn của anh rất nhiều, đêm nay sợ là cũng sẽ không trở về.
Sau khi tắm xong, cô mặc đồ ngủ đơn bạc, ôm sách vở tạm thời chiếm lấy thư phòng của anh. Lúc lật sách, tầm mắt lập tức rơi xuống đầu ngón trỏ tay phải của mình.
Chỗ ấy có một vòng dấu răng sâu sắc nhợt nhạt, còn không tản đi.
Hiện giờ nhớ tới, Đồng Tích còn cảm thấy đau. Nhưng so với cảm nhận ký ức càng đau chưa phai, chính là... Nóng...
Cùng với...
đầu lưỡi ẩm ướt của anh, lúc mút đầu ngón tay của anh thì nóng hổi tê dại...
Loại cảm giác đó, quả thực lại như là người yêu ve vãn...