Trong nháy mắt toàn bộ phóng viên trong hội trường đều giật mình, chỉ thấy sắc mặt của người đàn ông trên đài kia đột nhiên cứng ngắc, vung tay cụp di động lại, ngón tay thon dài hung hăng kéo tai nghe, đứng bật dậy chạy ra ngoài.
Cả hội trường ồ lên.
Mà cùng lúc đó, ngón tay thon dài của Lạc Thành cũng giữ chặt tai nghe, bình tĩnh nói với nhân viên bên trong mấy câu gì đó, giúp Tần Dịch Dương dẹp đường, nhanh chóng theo hắn chạy tới Cừ Lâm Quan.
Bởi vì lúc mà cuộc điện thoại kia vừa gọi đến Lạc Thành cũng nhận được tin tức.
Cho dù là từ nɠɵạı thành hay bất cứ từ đâu hướng phía đại sảnh hội trường đi tới bọn họ đều có thể nhận được tin báo, mà anh nhìn thấy được Tần Dịch Dương hung hăng áp chế sự kích động, tiếng gió lạnh thấu xương gào thét xẹt qua bên tai, ánh mắt thâm thúy của hắn phát ra tia băng lãnh khiến cho toàn bộ những phóng viên đang muốn bủa vây xung quanh phải đứng yên tại chỗ.
Trong hội trường được sắp xếp cẩn thận phóng viên một mảnh hỗn loạn, không ai biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy một chiếc xe sáng lóa từ phía sau hội trường chạy tới cửa đã mở sẵn, đang chạy với tốc độ nhanh như chớp đột nhiên đứng khựng, mà Tần Dịch Dương chặn lái xe lại đẩy ra, chính mình ngồi vào ghế lái, động tác dứt khoát nhanh chóng khởi động xe, hung hăng đạp mạnh chân ga, một tiếng bén nhọn lốp xe bị ma sát, chiếc xe như mũi tên đã chạy xa mấy trăm mét.
Lạc Thành nhíu mày, vượt tới mở cửa chiếc xe chạy ngay phía sau, lạnh lùng đè chặt di động: “Kêu bọn họ giải tán.”
Anh nhanh chóng đuổi theo Tần Dịch Dương, dùng hết toàn bộ khả năng để có thể nhìn thấy đuôi xe của hắn, người đàn ông này quá điên cuồng rồi, từ Cừ Lâm Quan đến đây chỉ có một con đường cao tốc gần nhất, có thể nói khiến hắn điên cuồng như vậy không phải là không có khả năng.
Tai nghe điện thoại truyền đến một loạt thanh âm hỗn tạp, Lạc Thành điều chỉnh lại tai nghe đến vị trí thích hợp, xoay tay lái suýt nữa va vào một thân ảnh xinh đẹp, lạnh lùng nói: “Chuyện gì?”
“Lạc tiên sinh, phía sau chiếc taxi chở Lâm ŧıểυ thư ban nãy có xe bám theo, nếu không phải người của chúng ta vậy chỉ có thể là sát thủ của Bruce bên kia.”
Sắc mặt Lạc Thành trắng bệch, tay đang nắm vô-lăng suýt nữa buông xuống.
Chết tiệt, như thế nào lại không nghĩ đến khả năng này.
Mở cuộc họp báo mục đích là dụ nàng tới, rõ ràng là đem tung tích của nàng bày ra trước mắt bàn dân thiên hạ, nói vậy Tần Dịch Dương cũng đã ngờ tới điều này. Lạc Thành càng nhíu chặt lông mày, thế mới biết vừa rồi vì sao Tần Dịch Dương lại điên cuồng mà đuổi tới đó như vậy, nếu không dùng cách này nàng sẽ không xuất hiện, mà một khi xuất hiện, hắn nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất có thể đem nàng ôm vào bên người, chỉ như vậy nàng mới không gặp bất kỳ nguy hiểm nào.
Một cỗ vô cùng lo lắng nổi lên trong lòng, Lạc Thành hung hăng đạp chân ga, trên đường lớn luồn lách điên cuồng, nhưng lại vẫn không thể đuổi kịp tốc độ của Tần Dịch Dương, người đàn ông kia thực sự là nổi điên rồi.
Ngón tay thon dài cầm lấy di động, trực tiếp gọi tới số của lái xe, khi mà cuộc gọi vừa được kết nối, trong nháy mắt anh lạnh giọng hét: “Vinson! Cậu một mình phải cẩn thận.”
Đây cũng là lần duy nhất, anh không kịp cung kính gọi hắn ‘Tần tiên sinh’ mà trực tiếp hét tên của hắn.
Nguy hiểm chính thức bắt đầu là từ khi chạy vào đường cao tốc.
Trong màn đêm tĩnh lặng, chỉ có dãy đèn đường nho nhỏ phát ra những tia sáng mờ nhạt.
Trong kính chiếu hậu, có hai chiếc xe vẫn tiếp tục bám theo, lạng lách như rắn, tốc độ không kiểm soát vượt qua không ít đèn đỏ.
Tần Dịch Dương lạnh lùng liếc qua kính chiếu hậu, thấy được chiếc xe giống như tử thần đang tới gần.
Người của Bruce, quả nhiên mỗi người đều có thể lấy cái chết ra để đọ sức.
Chính là giờ phút này, trong lòng hắn tràn ngập một thân ảnh, khoảng cách của bọn họ ngày càng gần, tất cả mọi việc hắn cần làm là bảo hộ nàng an toàn, nhưng trước tiên giờ phút này hắn không thể xảy ra chuyện gì.
Đem tốc độ phóng tới mức kinh người, chiếc Ferari màu đen kia lướt một đường vòng đẹp mắt vượt qua một cái biển báo, chiếc xe phía sau vẫn truy đuổi gắt gao không dứt.
“Ầm.” Một tiếng, cửa kính sau xe bị đánh xuyên qua, một viên đạn in lại dấu vết sau lưng ghế lái phụ.
Ngay sau đó là một chuỗi tiếng nổ, xe tông vào đuôi xe, mãnh liệt va đập vào nhau.
Chiếc Ferrari màu đen mãnh liệt rung động, nhanh chóng thay đổi chạy sang làn đường an toàn, Tần Dịch Dương lãnh liệt quét qua kính chiếu hậu, sắc mặt có một tia tái nhợt, những người này cư nhiên ngay cả bị thương vẫn cứ xông tới.
Ánh mắt thâm thúy của hắn phát ra một tia máu lạnh buốt, đột nhiên đảo ngược tay lái, đồng thời phanh gấp xe. Chiếc xe phía sau không kịp dừng lại, ngay tại lúc hướng tới đuôi xe của hắn đụng phải một cỗ va chạm mạnh khiến cho đuôi chiếc xe quẹt về phía rào bảo vệ.
Bên kia đường cao tốc là vực sâu hoang vắng.
Tần Dịch Dương lại hung hăng giẫm triệt để chân ga, mím chặt môi trắng bệch, đảo ngược tay lái . . .
Người trong xe nhìn ra ý đồ của hắn, kinh hãi đến sắc mặt trắng bệch, vội vã muốn thay đổi phương hướng chạy lên phía trước thoát thân, nhưng đã sớm không còn kịp nữa, mắt ngơ ngác nhìn thấy đuôi xe lao tới, hoảng sợ mà hét lên một tiếng, rào bảo vệ bị một cỗ va đập mạnh đứt gãy, xe không bị đánh bay xuống, mà thân xe bị đè bẹp dí, người ở trong xe toàn thân đã rũ xuống, bị máu tươi bao phủ.
Sau va chạm kịch liệt đó, khối khí bảo hộ cũng được bật ra, Tần Dịch Dương đột nhiên nổ bùng lên, sau khi chấn động chấm dứt, trên trán hắn chảy đầy mồ hôi, lồng ngực bị đè ép đến hít thở cũng không thông.
Cách đó không xa, chiếc xe thứ hai đuổi theo cũng dừng lại, nhìn thấy toàn bộ hiện trường, chỉ lạnh lùng xuống xe.
Một người đàn ông có cặp mắt màu xanh, chắc chắn là người Châu Âu, giơ tay lên đạn súng, đi tới.
Xác định đồng bọn của mình thực đã chết, gã người Tây Âu đi tới trước cửa kính xe, nhìn thấy người đàn ông được túi khí bảo hộ đang ngồi bất động, hung dữ hét lên : “Công Tước đại nhân, đi gặp tử thần thôi.”
Lòng súng màu đen ngắm ngang đầu Tần Dịch Dương, trong đêm tối mờ mịt, con ngươi mắt hắn sáng lóe lên, tay trái hung hăng giữ chặt tay lái, nhanh chóng đạp văng gã Tây Âu ra khỏi xe rồi, va chạm mạnh như thế, cổ tay bị hung hăng chế trụ. “Phanh!” một tiếng súng bắn trượt, xẹt qua ghế ngồi của Tần Dịch Dương.
“A. . . . .” Người Châu Âu thảm thiết hét một tiếng, cảm giác thân thể bị cửa xe đâm thủng, cổ tay bị cửa kính xe đánh lệch đi 90o.
Tần Dịch Dương khó khăn áp sát sàn xe, dùng lực đa͙σ mạnh mẽ gỡ súng khỏi tay hắn, qua cửa kính xe, giật mạnh cánh tay hắn hướng về phía trước bẻ.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên trong không trung, một tay hắn tra đạn vào súng, nhanh chóng lên đạn, trong tích tắc “Bùm!” viên đạn xuyên qua cần cổ của người đàn ông Châu Âu, hắn ta trợn ngược mắt, không thể nhìn thấy máu tươi đang trào ra từ trên cổ chính mình. . . . .
Trong đêm nay, người đàn ông này giống như tử thần.
Ánh mắt khát máu của hắn lạnh lùng có thể ‘hủy thiên diệt địa’, cho dù là từ hơn chục năm trước đây đã cùng Bruce âm thầm tranh chấp, hắn cũng chưa từng độc ác và máu lạnh như vậy.
Chính là trong đêm nay, để có thể tìm được người hắn yêu sâu sắc, hắn gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.