Hắn đi ra cửa, cân nhắc mọi khả năng có thể xảy ra, còn có đe dọa đến an nguy, cơ hồ có thể cảm nhận được tin này tung ra sẽ làm chấn động cả thành phố C.
Buổi trưa tĩnh lặng như vậy, Lâm Hi Hi đem những cốc chén đã rửa xong đặt ở trên bàn, thân ảnh mảnh khảnh lướt qua tivi, thấy được bên trong có chút ồn ào cùng rối loạn.
Ngoài ý muốn làm nàng dừng chân, đứng lại xem.
Trang viên lớn như vậy, vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng tivi vang vọng.
Thân ảnh người đàn ông kia cao ngất chân thực, Âu phục tối màu toát ra hơi thở mạnh mẽ mà lãnh liệt của hắn, ánh mắt thâm thúy lắng đọng sự ngưng trọng, còn có một chút mê muội nàng nhìn không ra, hình như là mệt mỏi, lại có thể nói là đau lòng.
“Rạng sáng hôm nay, Công Tước hoàng gia Anh cho hay ba ngày nữa sẽ mở họp báo chiêu đãi tại đại sảnh lớn nhất thành phố, mà cuộc chiêu đãi lần này được biết là “do một người mà đến” đó là người mà ai cũng biết Lâm Hi Hi ŧıểυ thư – vợ trước của Công Tước, theo như thân tín bên cạnh Công Tước cho biết, nửa năm sau khi hai người ly hôn con của hai người đã ra đời, mâu thuẫn cùng khúc mắc giữa hai người không thể nói rõ, nhưng giờ phút này đứa bé đã được đưa đến London Anh, vợ trước của Công Tước Lâm ŧıểυ thư lại không rõ tung tích. Nghe nói chiêu đãi lần này mở ra mục đích là hy vọng Lâm ŧıểυ thư có thể xuất hiện, mà kết quả cuối cùng như thế nào, chúng ta cùng chờ đợi. . . .”
Cánh tay nhỏ bé yếu ớt của Lâm Hi Hi không cẩn thận đụng phải cái chén bên cạnh bàn, “Xoảng. . .” Một tiếng giòn vang, cái chén vỡ vụn bên chân nàng.
Nàng hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, ánh mắt một lần nữa nhìn phía TV.
Hình ảnh đó, khuôn mặt giống như điêu khắc của Tần Dịch Dương hiện rõ trên màn ảnh, như là vẫn đang nhìn nàng, ánh mắt thâm thúy có tia đau lòng khắc cốt: “Hi Hi, anh chờ em.”
Tâm trạng thản nhiên như vậy, sống lưng nàng ớn lạnh, truyền tới từng mạch máu trong cơ thể nàng.
Ánh sáng chiếu rọi nàng, bóng hình xinh đẹp cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như trước.
Hắn về đến Trung Quốc. Đã về tới thành phố sao?
Sau khi ly hôn suốt nửa năm ròng, sau khi để lại bản hợp đồng lạnh lùng bỏ đi, hắn lại xuất hiện sao?
Lâm Hi Hi khó có thể lý giải nổi tâm trạng của mình lúc này.
Chỉ là ngón tay mảnh khảnh càng thêm trắng bệch, càng không ngừng run rẩy, nàng cúi người xuống muốn thu dọn cái chén mới bị rơi vỡ, từng tiếng động nhỏ vụn vang lên, trái tim mềm yếu tự nhiên vỡ vụn, đau không thể nói hết: “Con.”
Một cỗ chua xót mãnh liệt dâng lên, Lâm Hi Hi đứng dậy, chạy nhanh tới nắm lấy điều khiển, bật lại, tìm kiếm tin tức vừa mới phát ra, đây là lần đầu tiên nàng khát vọng nghe được giọng nói của hắn như vậy, nghe được điều kiện của hắn, nàng cần cái gì để đánh đổi.
Hắn nói: ‘chỉ cần nàng xuất hiện, là nàng có thể nhìn thấy con nàng’. Nàng nghe được hắn vừa mới nói qua xong.
Khóe mắt Lâm Hi Hi một trận nước mắt tràn ra, thân thể cũng run rẩy, liều mạng đổi kênh, rốt cục sau một hồi đổi đến tin tức quốc tế có thể nhìn đến thân ảnh hắn. Nàng đã sớm không có hơi sức đi xem xét tâm tình của Tần Dịch Dương là gì, nàng chỉ biết là, nàng phải đoạt về bảo bối của nàng, đó là từ lúc nàng sinh xong ngay cả đến liếc mắt cũng chưa có nhìn được một lần.
Một sinh mệnh, từ trong bụng nàng đau đớn đi ra, lúc sau liền biến mất không thấy nữa.
Loại đau đớn này mãnh liệt cào xé trái tim nàng, nàng hận người đàn ông này, chính là hắn, chỉ có hắn mới đem đến cho nàng một tia hy vọng.
***
Ba ngày sau, gần bảy giờ sáng, đại sảnh hội trường.
Đám người nhốn nháo ồn ào, chật ních cả đại sảnh.
Chỉ còn khoảng mười phút nữa là đúng bảy giờ.
Trong đại sảnh sáng lóa ánh đèn pha lê, toàn bộ phóng viên các nơi đều ngồi từ phía dưới xa xa nhìn lên trên khán đài, thầm thì trao đổi.
Cuộc họp báo này có rất nhiều vấn đề cần giải đáp, nhưng đó cũng không phải là điều khiến bọn họ bận tâm, vấn đề quan trọng là Lâm Hi Hi có xuất hiện hay không.
Hậu trường, ánh đèn mờ ảo, một thân ảnh đàn ông cao ngất tuấn lãng tựa người vào sofa, nhắm mắt chờ đợi.
Lạc Thành từ dưới hội trường vội vàng chạy tới, thanh âm ồn ào bên tai khiến hắn khó chịu, chờ tới khi đi đến hậu trường nhìn thấy bộ dạng của Tần Dịch Dương, tim lại đập loạn hơn một chút.
Nhìn đồng hồ, hắn mở miệng nói: “Đã đến giờ, phải đi ra thôi.”
Tần Dịch Dương chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt thâm thúy tỏa ra một tia cương quyết nhẹ giọng nói:
“Mỗi một đoạn đường đều cho người theo dõi và chuẩn bị thật tốt. . . Đừng để cô ấy gặp phải một chút nguy hiểm nào. . . .” Hắn khó khăn căn dặn, khuôn mặt tuấn tú không rõ biểu tình.
“Được, Tần tiên sinh.” Lạc Thành biết, đây mới là điều trọng yếu.
Đợi cho tới khi Tần Dịch Dương xuất hiện, trong nháy mắt toàn bộ phóng viên trong hội trường nhốn nháo ồn ã, thân phận cao quý mang lại cho hắn vài phần khí chất vương giả cùng thần bí, nếu nói trước đây ở Los Angeles cùng Châu Á, Tần Dịch Dương sáng lập ra hệ thống tài chính thần kỳ khiến người ta khiếp sợ, hơn nữa thân phận Công Tước hoàng gia Anh càng khiến hắn trở thành một người như trong thần thoại.
Ai cũng có thể nhận ra được, lực chú ý của hắn cũng không đặt ở những câu hỏi của phóng viên, cho dù là trả lời cũng rất ngắn gọn, không nghĩ muốn giải thích nhiều, tình cảnh khó xử đó kéo dài tới tận 3 tiếng đồng hồ, thực đã sắp hết một nửa thời gian nàng vẫn là chưa có xuất hiện.
Ánh sáng đèn máy ảnh, microphone, đại sảnh trống trải, hội trường ồn ã huyên náo, không khí làm lòng người vướng bận.
“Công Tước đại nhân, thực đã tốn rất nhiều thời gian, ngài xác định hôm nay Lâm ŧıểυ thư sẽ xuất hiện ở đây sao?” Một phóng viên nhìn đồng hồ, đứng lên hỏi.
Ánh mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương hiện lên một tia đau lòng, hơi liếc mắt qua.
“Tôi hi vọng cô ấy có thể đến.” Giọng nói khàn khan của hắn cất lên làm mềm lòng bất cứ người phụ nữ nào, một người đàn ông có mị lực lại biến thành cái bộ dạng này chỉ vì một người phụ nữ, ảm đạm mà đau thương, khó có được huống chi đó lại là Công Tước đại nhân.
“Lúc ngài cùng Lâm ŧıểυ thư ly hôn, ngài có biết cô ấy đang mang thai không, sau khi ly hôn lại muốn gặp lại Lâm ŧıểυ thư nguyên nhân là vì đứa nhỏ hay vẫn là ngài đối với Lâm ŧıểυ thư tình cũ khó quên?” Phóng viên to gan một phen, động đến vấn đề quan trọng mà vô cùng mẫn cảm khiến cho không khí cả hội trường vô cùng căng thẳng, hơi thở khó khăn.
Lạc Thành hơi hơi nhíu mày, từ xa ra hiệu cho nhân viên bảo vệ bảo người phóng viên này ngồi xuống.
Ngón tay thon dài khẽ bóp trán, Tần Dịch Dương thản nhiên nói: “Không có tình cũ. . . . Chỉ là cô ấy không rõ ràng lắm vị trí của cô ấy trong lòng tôi mà thôi . . . .” Cái vị trí đó tên là ‘yêu’, hắn đem nàng đặt vào, cũng chưa từng bao giờ đẩy ra.
Khóe miệng nổi lên một nụ cười yếu ớt, mang theo toàn bộ đau lòng cùng bất đắc dĩ. Hắn không biết rốt cuộc bây giờ nàng đang ở đâu, chẳng qua là nếu phí công chờ đợi như vậy, sợ rằng hắn không thể tiếp tục kiên trì nữa.
Di động trong túi chấn động vang lên.
Dưới khán đài phóng viên vẫn không ngừng dông dài vấn đề, ánh sáng máy ảnh không ngừng lóe sáng trên người hắn.
Tần Dịch Dương ngừng thở, đè nén hơi thở sắc mặt tái nhợt tiếp điện thoại: “Alo?”
“Tần tiên sinh, đây là Cừ Lâm Quan, Lâm ŧıểυ thư người mà ngài muốn tìm vừa mới xuất hiện trên một chiếc taxi, đi ngang qua, tất nhiên là bộ dáng không phải đặc biệt rõ ràng, nhưng 80% có thể khẳng định là cô ấy.”