"Mạc Hy Tuyết, em nói rõ cho anh xem nào, mấy ngày nay anh làm gì sai à mà em cứ lảng tránh anh như thế? Em có biết là anh sắp phát điên lên rồi không?" Phương Từ Khiêm giận tím mặt kéo Mạc Hy Tuyết quay lại, anh chau mày, sắc mặt mệt mỏi nhìn cô vợ này của mình.
Mấy ngày nay Phương Từ Khiêm thật sự bị Mạc Hy Tuyết hành cho chết mất thôi.
Cô chẳng nói chẳng rằng gì với anh, còn ngó lơ anh nữa. Hỏi thì không trả lời, lại còn tránh mặt anh, người đàn ông nào đó còn đang tự hỏi xem bản thân mình làm sai ở chỗ nào khiến cho bà xã giận đấy? Lúc đầu anh còn tưởng là Mạc Hy Tuyết mệt nên đi ngủ nhiều hơn, nhưng càng về sau anh lại càng nhận ra rằng Mạc Hy Tuyết đang cố tình tránh mặt anh.
Nhìn sắc mặt của người nào đó thì ai cũng đoán ra rằng Phương Từ Khiêm mấy ngày nay đều ngủ không đủ giấc.
Mạc Hy Tuyết lạnh nhạt gỡ tay anh ra, cô trả lời cho có lệ, "Tôi đối với anh vẫn bình thường mà, Phương thiếu, sao anh lại nói tôi lảng tránh anh thế? Tôi với anh chẳng phải giống như mọi khi sao?"
"Giống cái con khỉ ấy! Mạc Hy Tuyết, em còn có lương tâm hay không? Nếu anh làm sai chuyện gì khiến em giận thì em nói ra đi, chồng em tự nguyện chịu phạt. Chứ em đừng có như vậy, anh điên lên mất thôi." Nét mặt của Phương Từ Khiêm không ngừng vặn vẹo, mắt anh thâm quầng như một con gấu trúc. Mạc Hy Tuyết chửi anh, mắng anh cũng được, chứ cô cứ im lặng như thế này thật sự làm anh thấy sợ đấy.
Thái độ của Mạc Hy Tuyết vẫn dửng dưng như thế, "Tôi nào dám phạt Phương thiếu đây! Mà anh đâu có làm gì sai, sao tôi phải giận. Tôi đã nói là không có gì đâu mà." Tên này sao lại phiền phức thế cơ chứ? Mạc Hy Tuyết ngoài mặt thì nói là không có gì nhưng trong lòng cô đang không ngừng mắng chửi người đàn ông này, anh ta làm gì không phải Phương Từ Khiêm là người rõ nhất hay sao?
Hừ.
Người đàn ông vò đầu bứt tai, "Mạc Hy Tuyết, coi như anh van em đấy! Rốt cuộc anh đã làm sai gì thế? Em cứ nói anh không làm sai gì, nhưng lại không cho anh ôm em ngủ, không cho anh sát lại gần em. Rõ ràng là em đang có chuyện." Mấy hôm nay Phương Từ Khiêm đều bị vợ bỏ mặc, anh thấy mình sắp thành hoà thượng đến nơi rồi.
Khoé môi của Mạc Hy Tuyết hơi giật giật, đôi mắt cô lộ ra một tia khinh bỉ, "Phương thiếu à, anh còn mặt mũi mà nói với tôi câu này á? Muốn ngủ muốn ôm ai thì đi mà tìm tình nhân của anh ấy, còn tôi là người ưa sạch sẽ, không muốn dây vào những tên bẩn thỉu đây." Tưởng Phương Từ Khiêm có một cô tình nhân xinh đẹp mà, sao anh ta không đi tìm ŧıểυ tình nhân đó đi, ở đây lảm nhảm bên tai cô làm gì?
Phương Từ Khiêm nhướn mày khó hiểu.
Một lát sau anh mới dần tiêu hóa những lời mà Mạc Hy Tuyết nói.
À hiểu rồi.
Hóa ra cô gái này mấy hôm trước đến tìm anh nhưng lại bắt gặp anh cùng nữ thư ký kia có những hành động thân mật, nên Mạc Hy Tuyết mới bơ anh luôn chứ gì? Nhưng sao cô không hỏi rõ anh mà cho anh ăn nguyên một cái rổ bơ như thế, chẳng khác nào giết oan anh cả.
Thế nhưng, người đàn ông này chẳng hề khó chịu, anh kéo Mạc Hy Tuyết vào lòng, mặc cho cô vùng vẫy vẫn không buông cô ra. Phương Từ Khiêm thì thầm ở bên tai cô, "Bà xã à, đừng nói là em đang ghen khi nhìn thấy những gì không phải sự thật đấy chứ?" Trong lòng của Phương Từ Khiêm chắc đang vui mừng như mở cờ ở trong bụng cho mà xem.
Từng hơi thở nóng rực của người đàn ông phả vào da thịt của Mạc Hy Tuyết làm cho cả người cô thoáng chốc nóng lên. Cô vẫn vùng vẫy cố thoát khỏi người đàn ông kia, "Này, Phương Từ Khiêm, anh bị điên à? Tôi có thèm vào ghen ấy. Anh ở với ai đó là chuyện của anh, không liên quan gì đến tôi cả. Mau buông tôi ra, tôi ngại bẩn lắm."
"Bà xã, ngoài miệng em nói không ghen nhưng trong lời nói của em đang sặc mùi giấm chua kìa. Ghen thì cứ nói là ghen, anh đâu có cười em chứ?" Phương Từ Khiêm không trêu chọc cô thì không chịu được mà. Anh đưa tay nhéo má cô một cái. Cái miệng nhỏ của vợ anh thật hư hỏng. Ngoài miệng nói một đằng nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo.
Nhưng nhìn Mạc Hy Tuyết ghen, Phương Từ Khiêm thật sự cảm thấy rất vui đấy.
Mạc Hy Tuyết thật sự tức điên lên, cô không ngừng huých cùi trỏ vào người của Phương Từ Khiêm, "Cái tên điên này, anh bị thần kinh hả, đã bảo là anh ở với ai tôi đều không quan tâm mà. Mau buông tôi ra, tôi muốn đi ngủ."
"Hy Tuyết, đợi nói rõ xong rồi đi ngủ." Phương Từ Khiêm thì thầm ở bên tai cô. Trong chốc lát, người đàn ông đã ôm cô đến giường để cô ngồi xuống, hai tay vẫn ôm chặt vợ mình, "Bà xã, anh và cô thư ký kia thật sự không có gì cả. Cảnh hôm đó em nhìn thấy chỉ là hiểu lầm thôi. Cô ta dùng mê hương, ban đầu anh còn tưởng là em nên có chút thân mật thôi, chứ anh và cô ta không xảy ra chuyện gì hết. Bà xã, em không tim có thể check camera trong văn phòng anh, đừng để anh chết oan như vậy." Người đàn ông nào đó đang luống cuống giải thích.
Chết tiệt thật!
Chỉ tại ả phụ nữ kia hại anh bị bỏ mặc mấy ngày liền như thế.
Mai Phương Từ Khiêm nhất định phải đuổi việc cô ta mới được.
Cô ta gây ra bao nhiêu phiền phức cho anh như thế, thật là không thể chấp nhận được. Ban đầu thật là sai lầm khi Phương Từ Khiêm để cho cô ta làm thư ký của mình.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, cũng nhờ cô ta mà anh được chứng kiến bộ dạng ghen tuông của Mạc Hy Tuyết.
Mạc Hy Tuyết hừ lạnh một tiếng, "Phương thiếu, anh giải thích làm gì? Anh có ở với ai tôi cũng không quan tâm đâu. Kể cả anh và cô ta có thật sự xảy ra chuyện tôi cũng không để ý." Nói vậy thôi chứ cô nàng nào đó vẫn đang tủm tỉm cười, nhưng Mạc Hy Tuyết lại quay mặt đi chỗ khác không cho người đàn ông kia nhìn thấy.
"Anh mà không nói ra thì vợ anh sẽ không cho anh ngủ yên đâu. Chồng em còn đang sợ em sẽ giết oan anh nữa đấy." Phương Từ Khiêm vừa cười vừa trêu chọc cô, "Bà xã à, trong tim anh cũng chỉ có một mình em thôi, hoàn toàn không có người khác đâu. Anh thật lòng với em mà, nên lần sau có gì hiểu lầm em có thể nói ra được không? Đừng hại anh như vậy nữa, không chồng em chết lúc nào cũng không biết đâu."
Khuôn mặt của Mạc Hy Tuyết đỏ bừng trừng mắt nhìn người nào đó đang tán tỉnh cô đây.
Liêm sỉ của Phương Từ Khiêm hình như mất hết rồi.
Người đàn ông đột nhiên siết mạnh eo cô, "Anh đã nói như vậy rồi em còn không thừa nhận trong lòng em có anh? Hy Tuyết, em yêu anh rồi đúng không?" Nụ cười trên khuôn mặt của Phương Từ Khiêm ngày càng đậm dần.
"Đồ điên, ai thèm yêu anh. Tôi không thích anh, mau tránh ra." Mạc Hy Tuyết đỏ mặt đẩy Phương Từ Khiêm ra, rồi trùm chăn kín người, thầm mắng người đàn ông kia là tên khốn kiếp. Thậm chí những ngày sau đó, Mạc Hy Tuyết còn không cho Phương Từ Khiêm đụng chạm vào người.
Cô còn chưa xác nhận rõ tình cảm của mình, nên cô sẽ không để mình chìm đắm quá sâu như vậy.
Phương Từ Khiêm vẫn khó hiểu, anh còn làm sai gì nữa à mà vẫn bị cho ăn bơ vậy?