"Mạc đại ŧıểυ thư, nay cậu rảnh rỗi hẹn mình ra đây làm gì? Đáng lẽ ra lúc này cậu nên ở nhà tình cảm mặn nồng với ông xã của cậu chứ?"
"Hứa Minh Vy, cậu có thôi đi không? Khó khăn lắm mới hẹn được cậu ra bên ngoài đi mua sắm một chút, thế mà cậu còn chành chỏe với mình." Mạc Hy Tuyết liền trừng mắt với cô bạn Hứa Minh Vy đang ngồi ở trước mặt.
Hứa Minh Vy là bạn thân của Mạc Hy Tuyết cô, cũng lâu rồi hai người chưa gặp nhau. Nhân dịp này muốn hẹn cậu ấy ra bên ngoài mua sắm rồi đi chơi, thế mà lại còn thái độ nữa. Nhưng biết làm sao được, ai bảo hai người là bạn thân cơ chứ? Hứa Minh Vy là người bạn mà Mạc Hy Tuyết chơi lâu nhất.
Hai người chơi với nhau từ nhỏ cho đến lớn, gặp khó khăn gì cũng đều chia sẻ cho nhau cả. Ngoài mặt thì cứ cà khịa nhau vậy thôi chứ mỗi khi đối phương gặp chuyện, người còn lại cũng dốc sức giúp đỡ.
Hứa Minh Vy bĩu môi, cô khuấy khuấy ly nước trái cây trước mặt, "Thế cơ à? Mạc Hy Tuyết, hóa ra cậu vẫn còn nhớ đến người bạn này cơ à? Tưởng cậu lấy chồng rồi quên luôn Hứa Minh Vy mình là ai luôn rồi chứ."
Sau khi kết hôn, hai người cũng rất ít gặp nhau. Không chỉ Mạc Hy Tuyết bận bịu về việc gia đình, Hứa Minh Vy cũng không ngừng bị cha mẹ thúc ép đi xem mắt, cho nên hai người không có thời gian gặp nhau cũng đúng thôi.
"Làm sao mình dám quên cô Hứa đây chứ?" Mạc Hy Tuyết trừng mắt, lần nào gặp nhau cũng như vậy à, "Mình mà quên e là cậu sẽ vác xăng đến nhà mình đốt ấy." Tính tình của Hứa Minh Vy ra sao, Mạc Hy Tuyết làm sao mà không rõ được.
"Mạc đại ŧıểυ thư biết vậy là tốt rồi!" Xong, hai người nhìn nhau, tiếp đó là bật cười. Cà khịa nhau sương sương vậy thôi.
Hôm nay, hai người đi mua sắm một hồi rồi mới ngồi xuống quán cà phê trò chuyện.
"Nói đi, ông chồng nhà cậu làm gì mà cậu phải hẹn mình ra đây? Đừng nói là anh ta đánh cậu đấy nhé?"
Mạc Hy Tuyết chau mày, "Hứa Minh Vy, cậu nói gì thế? Mình đang sống rất tốt mà, chỉ là muốn hẹn cậu ra ngoài đi chơi thôi." Thật ra cô sống không tốt chút nào. Phương Từ Khiêm dạo này cũng ít về nhà, mà anh có về thì Mạc Hy Tuyết cũng không muốn gặp mặt anh lúc này. Cho nên hôm nay cô mới hẹn gặp Hứa Minh Vy, chẳng qua là cô muốn tránh mặt Phương Từ Khiêm mà thôi.
Hứa Minh Vy nhìn bạn thân mình với ánh mắt đầy nghi ngờ, "Mạc Hy Tuyết, cậu nói thật sao?"
Đối diện với câu hỏi của Hứa Minh Vy, Mạc Hy Tuyết bất giác cắn môi, cô cụp mắt xuống không trả lời. Đúng là cô không thể qua mắt Hứa Minh Vy dễ dàng như vậy mà.
"Mạc Hy Tuyết, cậu còn không mau nói cho mình. Cậu xảy ra chuyện gì, nói nhanh lên. Đừng tưởng mình không biết cậu đang buồn. Chơi với cậu bao nhiêu năm, cậu tưởng mình không nhận ra cậu đang ra sao hay gì? Nói đi, tâm sự với bạn thân xem nào." Hứa Minh Vy quả nhiên nhìn ra tâm trạng khác thường của Mạc Hy Tuyết. Hai người dù sao cũng chơi với nhau từ bé, Mạc Hy Tuyết làm sao Hứa Minh Vy đương nhiên nhìn ra được.
Nhất là cả ngày hôm nay Mạc Hy Tuyết cứ thất thần không thôi càng làm cho Hứa Minh Vy cảm thấy kỳ lạ.
Chẳng lẽ Phương Từ Khiêm thật sự đã làm gì với người bạn thân này của cô rồi à?
Biết là không qua mắt được bạn thân nữa, Mạc Hy Tuyết đành kể lại mọi chuyện cho Hứa Minh Vy nghe. Nhưng mà tâm trạng của cô trong những ngày này đang thật sự rất phức tạp, cô tâm sự với Hứa Minh Vy rằng, cô không biết bản thân mình đang bị làm sao nữa.
Nghe xong từ đầu đến cuối, Hứa Minh Vy chốt lại một câu, "Mạc Hy Tuyết, cậu yêu Phương Từ Khiêm có đúng không? Vì cậu yêu anh ta, cho nên mới khó chịu như thế!" Hứa Minh Vy khoanh tay trước ngực, hai mắt cô ấy thâm sâu trầm mặc nhìn chằm chằm Mạc Hy Tuyết.
"Hả? Cậu nói sao? Mình có tình cảm với Phương Từ Khiêm?" Mạc Hy Tuyết thật sự rất sốc khi nghe thấy câu này. Cô yêu Phương Từ Khiêm hay sao? Không thể nào! Cô đã từng nói rằng bản thân mình sẽ không yêu người đàn ông đó cơ mà. Nghĩ đến đây, Mạc Hy Tuyết nhanh chóng phủ nhận, "Không thể nào đâu. Mình làm sao có thể yêu Phương Từ Khiêm được. Minh Vy, có lẽ mình chỉ đang cảm động bởi những ngày qua, anh ta đã chăm sóc cho mình mà thôi."
Hứa Minh Vy trầm mặc, đột nhiên cô cảm thấy xót xa cho người bạn này của mình. Mạc Hy Tuyết từng bị Cố Dư Nhân làm tổn thương, nhất thời chưa chấp nhận được hiện thực. Nhưng rõ ràng là cô ấy đã yêu chồng của mình. Hứa Minh Vy thở dài,
"Mạc Hy Tuyết, cậu đừng phủ nhận nữa. Rõ ràng là cậu đã yêu Phương Từ Khiêm, nếu không tin, cậu hãy tự hỏi con tim của mình xem. Nếu yêu rồi thì mạnh mẽ tiến tới đi."
Mạc Hy Tuyết nhất thời im lặng.
Cô từ từ cảm nhận con tim của mình.
Thật sự là yêu hay sao? Cảm giác của cô đối với Phương Từ Khiêm có thật chính là tình yêu như lời Hứa Minh Vy nói?
Cô thừa nhận mỗi khi ở bên cạnh Phương Từ Khiêm, con tim của cô đều đập rất nhanh. Nhưng đó chưa chắc đã phải là tình yêu. Mạc Hy Tuyết chỉ sợ rằng đó là những rung động nhất thời mà thôi. Cô không muốn để mình lún sâu quá vào tình cảm, không muốn để bản thân của mình tổn thương vì tình một lần nữa.
Một mình Mạc Hy Tuyết lang thang trên đường.
Bên tai của cô vẫn còn vang lên những lời nói của Hứa Minh Vy, "Hy Tuyết, mình chắc chắn rằng cậu đã yêu Phương Từ Khiêm. Nếu không làm sao cậu lại cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy anh ta thân mật bên cạnh người phụ nữ khác như vậy chứ? Mình thấy Phương Từ Khiêm là một người đàn ông tốt, cậu hãy thử bắt đầu với anh ta xem sao? Yêu thương bản thân mình hơn một chút đi."
Mạc Hy Tuyết vẫn không biết thật ra cô đối với Phương Từ Khiêm có phải là yêu hay không?
Cô thừa nhận, cô đã rung động với người đàn ông ấy, nhưng là yêu thì Mạc Hy Tuyết vẫn chưa xác định rõ ràng.
Đã thế, Hứa Minh Vy còn nói với cô, "Nếu mình là cậu, mình sẽ xông đến cào nát cái mặt của con ŧıểυ tam kia ra để xem nó còn có thể đi dụ dỗ người khác được nữa không?" Nghĩ đến đây, Mạc Hy Tuyết liền bật cười, cô bạn này của cô lại kích động như vậy, còn hơn cả cô nữa.
Nhưng Mạc Hy Tuyết cảm thấy thật may mắn vì đã có một người bạn thân như thế.
Khi trở về nhà, trên tay xách một đống quần áo, Mạc Hy Tuyết bước vào nhà thì thấy Phương Từ Khiêm đang ở nhà rồi. Người đàn ông thấy cô liền vui vẻ chạy đến giúp cô xách đồ, "Bà xã, nay em đi mua sắm hả? Đi có vui hay không?" Đối diện với sự nhiệt tình của Phương Từ Khiêm, tâm trạng của Mạc Hy Tuyết lại càng thêm phần phức tạp.
Thấy vợ mình không trả lời, Phương Từ Khiêm cho rằng bà xã nhà mình đã mệt, liền vui vẻ nói, "Chắc em mệt rồi nhỉ, anh đã chuẩn bị nước ấm cho em rồi, mau đi tắm đi. Rồi xuống ăn cơm nhé."
"Tôi hơi mệt, đi tắm xong tôi muốn đi ngủ, anh cứ ăn trước đi, không cần phải đợi tôi đâu." Mạc Hy Tuyết liền đi lên phòng, để lại một mình Phương Từ Khiêm khó hiểu chôn chân ở đó.
Phương Từ Khiêm bất giác nhíu mày, bà xã của anh bị làm sao à? Tự nhiên lại ngó lơ anh như thế?