Chờ ngày nào đó, từng người một bi thương rời đi, cho dù Cung gia vẫn còn, danh vọng của Cung gia vẫn còn, nhưng đó chỉ là một cái thùng rỗng, đó chỉ là một cái nhà trống.
Ngoại trừ làm cho người đời thở dài một tiếng đây đã từng là một gia tộc huy hoàng, còn có thể có cái gì
Cái gì cũng không có.
Thời Tiểu Niệm ở trong thư phòng sững sờ cực kỳ lâu, cô không biết làm sao mình có thể rời đi, như đi trên băng vậy, lạnh đến mức cô muốn cuộn mình lại, muốn cảm nhận được một phần ấm áp.
Cô đi ra ngoài, bên ngoài đã là 3 giờ sáng, thời gian này người hầu đã rời giường, bắt đầu bận rộn.
Đại thể đều là đang bận rộn chuẩn bị đại lễ đính hôn cho Cung Úc.
Tuy rằng đại lễ không phải được cử hành ở Cung gia, nhưng vẫn phải chuẩn bị toàn bộ mọi thứ đưa qua đó, vì thế nên người hầu đặc biệt bận rộn.
Thời Tiểu Niệm đứng trên cầu thang nhìn bọn họ, có người đang bê những chậu hoa, màu sắc tươi đẹp của những bông hoa kia khiến cho cô nhìn mà cảm thấy ngột ngạt.
Vẻ mặt của cô thẫn thờ.
Thời Tiểu Niệm
Một âm thanh hoảng loạn vang lên ở sau lưng cô.
Thời Tiểu Niệm quay đầu, chỉ thấy Cung Âu để chân trần đứng trên chỗ cao nhất của cầu thang, đôi con ngươi đen nhìn chằm chặp vào cô, vẻ mặt có sự căng thẳng, trên người mặc áo ngủ, cổ áo mở rộng ra rất lớn, lộ ra lồng ngực khiêu gợi.
Cung Âu.
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía hắn.
Cung Âu lập tức chạy vội xuống, đứng ở trước mặt cô, trừng cô nói, Em chạy đi đâu vậy, anh cho là em đã chạy
Em sẽ không chạy.
Ai biết, bình thường thì không sao, nhưng một khi đã hung lên thì có thể sẽ chạy Cung Âu ấn cô vào trong lồng ngực, bàn tay thon dài đè ở đỉnh đầu của cô, bên trong hô hấp trầm trọng lộ ra vẻ sốt sắng.
…
Hắn còn nhớ lần trước cô muốn rời đi, cô đã quên mất rồi, Thời Tiểu Niệm đang muốn nói cái gì liền nghe Cung Âu khẽ nguyền rủa một tiếng ở bên tai cô, Tại sao mỗi lần em trở nên hung dữ đều khiến cho anh lo lắng đề phòng, sau này đừng có hung dữ nữa
…
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm có chút dở khóc dở cười từ trong lồng ngực của hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, đôi mắt trắng đen rõ ràng, Em chỉ tùy tiện đi một chút thồi, không phải muốn chạy.
Lần trước em đã muốn chạy.
Lần trước cũng không phải là em muốn ra đi không lời từ biệt, em muốn chờ đến khi thu thập xong hành lý sẽ nói cho anh biết.
Có khác nhau sao Cung Âu trừng cô, Em muốn chạy, nói cho cùng thì dù nói hay không cũng có khác nhau sao, anh không cho phép em chạy, em có nghe không, sau này anh sẽ không hung với em nữa, không được phép chạy
Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ cười cười, Được, em không chạy.
Dứt lời, liền nghe phía dưới phòng khách truyền đến tiếng một vật nặng rơi xuống đất, Cung Âu bất mãn mà nhìn sang, chỉ thấy một người hầu làm rơi bồn hoa trên đất.
Trời còn chưa sáng chuyển cái gì mà chuyển, đều cút đi cho ta ngủ Cung Âu không vui quát, Ai cần các ngươi phải tích cực như vậy
Người hầu đang làm ở phía đươi đều bị giật mình, ngước mắt nhìn về phía bọn họ, dồn dập cúi đầu, Xin lỗi, Nhị thiếu gia, những thứ này đều là đồ chuẩn bị cho đại lễ đính hôn của Đại thiếu gia.
Ngày kia Đại thiếu gia sẽ đính hôn, nhất định phải sớm chuẩn bị kịp những thứ này.
Lăn Cung Âu không nhịn được quát, Ai cũng không được bê vác gì cả, tất cả đều trở lại ngủ cho ta
Đám người hầu hai mặt nhìn nhau, sau đó đồng loạt chạy như chạy giặc.
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Cung Âu, sắc mặt của Cung Âu cực kỳ kém, chỉ còn kém nước không lao ra đánh người, Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, ánh mắt ảm đạm.
Cho dù không có người hầu chuyển bồn hoa, thì đại lễ đính hôn này vẫn có thể tiến hành như thường lệ.
Qua đại lễ đính hôn, Cung Âu muốn cướp vị trí cũng không thể, nếu như không thể thay đổi cục diện trước mắt ở trước lễ đính hôn, vậy thì bi kịch của Cung Úc, La Kỳ đều nhất định sẽ xảy ra.
Đến bây giờ Cung Âu còn không biết trong lòng La Kỳ có một chủ ý hoang đường đến bi thương .
Cung Âu.
Thời Tiểu Niệm nhìn gò má anh tuấn của Cung Âu nói.
Làm sao
Cung Âu chuyển mâu nhìn về phía cô, con ngươi đen thâm thúy.
Em muốn tạo thành một lời nói dối, anh sẽ giúp em chứ Thời Tiểu Niệm hỏi, ánh mắt chân thành.
Cung Âu nhìn chằm chằm vào cô, không chút nghĩ ngợi, Ok.
Anh cũng không hỏi nói dối như thế nào à Thời Tiểu Niệm hỏi ngược lại, Em cũng không biết lời nói dối này sẽ tạo thành hậu quả ra sao.
Cô rất sợ mình lại một lần nữa chữa lợn lành thành lợn què.
Cung Âu đứng trên cầu thang nhìn cô, con ngươi đen sâu như mực lạnh, tiếng nói trầm thấp gợi cảm, Thời Tiểu Niệm em nhớ kỹ, chỉ cần em không rời khỏi anh, mặc kệ em làm cái gì anh đều có thể tha thứ cho em.
Mặc kệ làm cái gì cũng đều có thể tha thứ.
Cô kéo anh trai của hắn vào vực sâu, hắn tức giận với cô một trận, kết quả đến cuối cùng lại sợ sệt đề phòng cô bị hung mà chạy, đứa ngốc.
Tam quan với điểm mấu chốt của anh thật thấp. Thời Tiểu Niệm không khỏi nói.
Có em anh còn muốn cái tam quan gì Cung Âu kéo cô vào trong lồng ngực, Đi, lại đi ngủ một lát cho khỏe, dau đó hãy nói em muốn nói dối cái gì.
Tốt.
Thời Tiểu Niệm thuận theo, theo sát Cung Âu rời đi.
Ánh nắng tươi sáng, trong rừng cây, trên thảm cỏ, Cung Quỳ mặc một chiếc váy nhỏ mới vui sướng chạy tới chạy lui ở trên sân cỏ, như một chú bươm buớm nhỏ đáng yêu.
Cung Diệu cũng mặc lễ phục mới, yên tĩnh đứng ở một bên, nhìn Cung Quỳ chơi đùa, khi bé sắp ngã chổng vó thì bình tĩnh đỡ một cái. Người hầu đứng ở một bên hầu hạ.
Tiểu Quỳ, Holy.
Một bóng người thon dài tiến vào tầm mắt của bọn trẻ, Cung Úc đi lên phía trước, trên người mặc một bộ lễ phục màu đen, dáng người cao to thẳng tắp, từng chiếc cúc áo đều được làm bằng bảo thạch, lộ ra vẻ quý khí, dưới ánh mặt trời mái tóc ngắn hơi quăn hiện ra một vệt ánh sáng lộng lẫy, đường nét thâm thúy, thành thục đẹp trai.
uncle chú rể
Nhìn thấy Cung Úc, Cung Quỳ vui vẻ chạy về phía hắn, cười đến ngọt ngào.
Hôm nay là ngày uncle đính hôn, bé lại có thể không cần làm bài tập, thật là vui thật là vui.
…
Cung Diệu đứng ở một bên nhàn nhạt cúi thấp đầu, lễ nghi đúng mực, khuôn mặt nhỏ lãnh đạm thong dong.
Bé luôn không có tình cảm gì với dàn ông ở Cung gia, Cung Úc đã từng bắt cóc bọn họ, Cung Âu dối trá, không có nhặt hoa của Cung Quỳ lên, chưa hề để bọn họ vào trong mắt.
Nghe được hai chữ Chú rể , Cung Úc cay đắng ngoắc ngoắc môi, từ trong tay người hầu ở phía sau, lấy một chiếc vương miện nhỏ tinh xảo đeo lên cho Cung Qùy, ngồi xổm xuống, giọng nói tao nhã, Công chúa nhỏ của ta, con cùng holy làm hoa đồng cho uncle được không
Toàn bộ đaị lễ đính hôn chỉ là một hình thức dài dòng, nhưng nếu như nhìn thấy hai hoa đồng nhỏ đáng yêu như thế này tháp tùng mình cùng đi, thì chắc tâm tình của hắn còn có thể tốt hơn một ít.
Hoa đồng là cái gì a
Cung Quỳ không hiểu hỏi, vuốt vương miện trên đầu mình cười đến đặc biệt hài lòng.
Chính là cùng uncle đi trên thảm đỏ, bồi tiếp uncle. Cung Úc giải thích cho bé nghe.
Tốt tốt. Cung Quỳ nhiệt tình gật gù, lôi kéo tay hắn vội vàng nói, Vậy chúng ta đi, chúng ta đi thảm đỏ, Ali Sha nói ngày hôm nay con rất xinh đẹp.
Cung Quỳ rất thích trang điểm.
Được, vậy chúng ta đi. Cung Úc ở trên thảm cỏ đứng lên, Dad và mom của các con đâu, sắp đến giờ rồi, có thể xuất phát đi trang viên rồi.
Hội trường tổ chức đại lễ đính hôn là do York Lena chỉ định, vị đại tiểu thư này nhất định phải lựa chọn trang viên giáo đường mà vị vương phi nào đó đã từng kết hôn ở đây để cử hành đại lễ đính hôn, khơi thông rất nhiều quan hệ mới có thể thuê được trang viên này.
Con không biết dad và mom a, hai ngày nay bọn họ thật bận bịu nha, con tìm mom nhưng mom đều không theo con, cùng dad làm gì đó. Cung Quỳ nói.
…
Cung Úc kéo tay nhỏ của Cung Quỳ, nghe vậy hỏi, Bọn họ có chuyện gì
Hắn sắp đính hôn, Cung Âu và Thời Tiểu Niệm không biết đang bận cái gì, trước nhìn thấy hai người bọn họ giận dỗi, {{Truyện FU.LL chấm V.N}} hiện tại cũng không náo loạn nữa, trước Cung Âu còn kêu gào muốn cướp vị trí của hắn, hiện tại cũng không thấy nói gì, ngay cả thấy cũng không thấy hắn, không biết đang bận cái gì.
Hắn là người sắp đi vào phần mộ hôn nhân, tối hôm qua tìm bọn họ uống rượu cũng bị cự tuyệt, tự dưng có chút cô đơn.
Ali Sha nói dad và mom đang giúp con chế tạo tiểu đệ đệ, tiểu muội muội, vì thế nên thật bận bịu, không được đi tìm bọn họ. Cung Úc ngẩng đầu lên ngây thơ rực rỡ nói.
Có đúng không, tin này thật tốt, đúng không
Cung Úc cười nói.
Đúng vậy a, con muốn có thật nhiều tiểu đệ đệ tiểu muội muội, con muốn làm chị lớn. Cung Úc vỗ vỗ ngực nói.
…
Cung Úc mang theo Cung Quỳ, Cung Diệu đi về phía trước, ánh mặt trời rơi vào trên mặt của hắn, có chút cô đơn tịch liêu, chốc lát, khóe môi của hắn từ từ làm nổi lên một vệt độ cong.
Vô cùng tốt.
Cung Âu buông xuống là tốt rồi, chuyên tâm đi cùng hời Tiểu Niệm đi qua những ngày tháng thuộc về bọn họ, không cần phải để ý đến hắn.
Để cái nhà này cho hắn một kẻ đã từng đào binh phụ trách là được.
uncle, không phải là ngài cũng phải sinh rất nhiều tiểu bảo bảo a bỗng nhiên Cung Quỳ ngẩng đầu lên ngây thơ hỏi.
Cung Úc hạ thấp mâu nhìn về phía bé, lắc lắc đầu, Không, uncle không cần sinh nhiều như vậy, một là đủ rồi. Như vậy, tương lai các con sẽ tự do rất nhiều.
Tại sao
Cung Quỳ không hiểu hỏi, tại sao uncle sinh em bé thì bé có thể tự do, thật kỳ quái a.
Cung Diệu ngước mắt nhìn về phía Cung Úc, khuôn mặt nhỏ nhắn đăm chiêu.
Không có tại sao, chờ các con lớn lên thì sẽ hiểu. Cung Úc cười cười nói, mang theo bọn họ rời đi.
Cách đó không xa, xe đã chờ sẵn, một loạt xe limousine nối đuôi nhau đậu ở chỗ này, bảo tiêu, người hầu bảo vệ ở một bên.
Đại thiếu gia.
Nhìn thấy Cung Úc bọn họ chạy tới, một đám người đồng loạt khom lưng cúi mình, nghiêng mình, có người mở cửa xe, Đại thiếu gia, lên xe đi.
Ừ.
Cung Úc trầm giọng nói, chuyển mâu liếc mắt nhìn về phía lâu đài cổ, nói, Cung Âu và Tiểu Niệm đâu
Nhị thiếu gia còn có việc bận, nói là muộn giờ sẽ đi qua. Người hầu đáp.
Bận rộn như vậy
Vẫn ẩn núp không tham dự đại lễ đính hôn của hắn, nhắm mắt làm ngơ
Hắn cũng chẳng sao cả, nhưng mẹ nhìn thấy lại sẽ không thoải mái.
Quên đi, Cung Âu luôn là người thích làm theo ý mình, mẹ cũng quen rồi. Chỉ là hôn lễ này mất đi hai khán giả hợp mắt, không biết làm sao mà qua nổi ngày hôm nay.
Vậy thì cứ như thế đi, Holy và tiểu Quỳ theo ta. Cung Úc nói, chủ động ôm lấy Cung Quỳ đưa bé vào trong xe, Cung Diệu thì tự mình đi lên, không cần bất kỳ ai hỗ trợ.
Đi thôi.
Cung Úc nói rằng, mở cửa xe phía trước ra, đang muốn đi vào, liền nghe thấy âm thanh của người hầu vang lên, Nhị thiếu gia.
Cung Úc xoay người, chỉ thấy Cung Âu ăn mặc chỉnh tề đi tới, hắn không giống như trước buổi hôm trước ở vũ hội chỉ mặc quần áo ở nhà, mà thay đổi một thân lễ phục, anh tuấn bức người, tóc ngắn có chút hơi rối, vẻ mặt tràn đầy thần sắc khinh thường, dáng vẻ lười biếng.