“Em cũng muốn đi gặp mẹ anh riêng.” Thời Tiểu Niệm mỉm cười nói: “Anh đừng đi vào, với tính tình của anh, đến lúc đó ngược lại càng loạn hơn.” 9
“Anh sẽ làm cho loạn hơn.” :
'
Trên mặt Cung Âu tràn đầy khó chịu, trong mắt cô anh chỉ là một người quấy rối sao?
ܓܘ
“Anh trở về chờ em đi, em muốn ăn cơm xào trứng của anh.”
Thời Tiểu Niệm nhón chân lên nhẹ nhàng hôn một cái lên gương mặt của Cung Au, giọng nói ôn
nhu, sau đó liền đi vào.Cung Âu đứng tại chỗ, không theo sau, nhìn bóng lưng của cô chằm chằm vẫn là không yên lòng nói: “Anh làm cơn xào trứng xong em phải đi ra cho anh.”
Giọng nói của anh giống như cô phải bước vào đầm rồng hang hổ vậy.
“...”
Thời Tiểu Niệm không nói gì, đi về phía trước cũng không quay đầu lại.
Phong Đức ở bên cạnh đuổi theo, dẫn cô đi vào phòng khách nguy nga lộng lẫy, hình dạng toàn bộ phòng khách đều không theo quy tắc nào cả, trang sức hoa lệ xa xỉ.
Trong không khí lượn lờ một mùi thơm nhàn nhạt.
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía trước.
Cái nhìn này, làm cho cả cuộc đời của cô cũng sẽ nhớ.
Ánh sáng mặt trời từ bên ngoài len lỏi vào, chiếu sáng cả phòng khách, một người phụ nữ mặc quần dài màu tím đứng trước bộ bực tranh sơn đầu, bộ dạng của bà điêm dúa lóe loạt mà ưu nhã, mái tóc quăn tùy ý khoác trên vai.
Dường như là nhận ra có người đi vào, người phụ nữ từ từ quay đầu, gương mặt xinh đẹp đủ để làm cho ánh mặt trời cũng mất đi ánh sáng, bà nhìn Thời Tiểu Niệm mỉm cười.
Nụ cười đó là nụ cười cao quý mà nhàn nhạt.
Một nụ cười kia, làm cho người ta có loại ảo giác thời gian rất dài.
Ánh mặt trời nhẹ nhàng lướt qua, phủ lên người bà một vầng sáng màu vàng, bà đứng ở đó, giống như một bức tranh trân quý đáng giá được người ta âu yếm cất giữ.
“...”
Thật là đẹp.
Thời Tiểu Niệm đứng bên cạnh Phong Đức, hoàn toàn bị người phụ nữ xinh đẹp làm cho lo sợ.
Lúc ở trên lầu cô vẫn không thể thấy rõ gương mặt của La Kỳ hoàn toàn, nhưng bây giờ cô thấy rất rõ ràng, rốt cuộc cô cũng hiểu rõ bộ dạng tốt đẹp kia của Cung Âu là truyền thừa từ ai rồi.
“Phu nhân.”
Phong Đức cung kính cúi đầu về phía La Kỳ.
“Đi xuống đi.” La Kỳ lạnh nhạt nói.
“Dạ, phu nhân.”
Phong Đức lui xuống, chỉ để lại Thời Tiểu Niệm đứng ở đó một mình.
La Kỳ đi tới ngồi xuống trước một chiếc ghế sô pha kiểu Châu Âu, đôi mắt nìn cô đánh giá.
Thời Tiểu Niệm đứng ở đó, trên người mặc một chiếc vày dài tươi đẹp, hiển rõ dáng người cũng không tệ lắm, nhẫn kim cương trên ngón tay, dây chuyền trên cổ nhìn qua cũng biết giá trị không rẻ, gương mặt cô sạch sẽ thoải mái, nhưng cũng không quá chói mắt.
La Kỳ không thấy được chút gì đặc biệt trên mặt cô đáng giá được Cung Âu xem như trân bảo hiếm có cả.
“Bác gái mạnh khỏe.”
Thời Tiểu Niệm đứng ở đó, lễ phép cúi đầu nhìn bà, chủ động hỏi thăm sức khỏe.
“Bác gái, tôi có già như vậy sao?” La Kỳ cười khẽ, đưa tay nhẹ vuốt gương mặt xinh đẹp động lòng người của mình.
“...”
Thời Tiểu Niệm trầm mặc nhìn bà, môi khẽ nhúc nhích mấy lần, nhưng không biết mình nên nói gì cho phải.
La Kỳ đã gặp qua không ít người, liếc mặt một cái liền thấy được Thời Tiểu Niệm đang suy nghĩ làm sao lấy lòng bà, không khỏi cười nói: “Không cần quá khách sáo, tôi đã gặp qua rất nhiều danh môn thục nữ cử chỉ cao quý ưu nhã, cho dù cô có suy nghĩ lời nói lại mấy lần trước khi nói, trong mắt tôi vẫn là không được. Cho nên, thà là khách sáo, không bằng liền thoải mái làm chính cô là được.”
“...”
Thời Tiểu Niệm đứng ở đó, ngước mặt nhìn La Kỳ.
Ra oai phủ đầu thật lợi hại.
“Cô cũng gọi giống như Phong Đức vậy, kêu tôi là phu nhân đi.” La Kỳ nhàn nhạt nói, lập tức kéo khoảng cách giữa hai người ra xa hết mức có thể, nói giống như ban ân vậy: “Ngồi đi.”
La Kỳ tỏ rõ là không thích cô.
Thời Tiểu Niệm hít sâu một hơi, miễn cưỡng lộ ra nụ cười: “Dạ, phu nhân.”
Cô ngồi xuống ghế sô pha trước mặt La Kỳ, đoan trang ổn định, hai tay đặt lên đầu gối.
La Kỳ nhìn cô chăm chú, lại quét khắp người cô lần nữa, từ tên xuống dưới, không buông tha bất cứ chỗ nào.
Thời Tiểu Niệm không tự chủ được điều chỉnh hơi thở.
Một lúc sau, La Kỳ trực tiếp nói: “Thời tiểu thư, thật lòng mà nói, cô làm cho tôi rất thất vọng.”
//
Trong lòng Thời Tiểu Niệm chợt nặng nề, trên mặt lại không thể biểu hiện ra, cô cứ trầm mặc ngồi như vậy, cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh đối mặt La Kỳ.
“Mặc dù tôi rất bất mãn với thân thế cũng như nhân phẩm tai tiếng của cô, nhưng lúc trên đường tới, tôi đang suy nghĩ có thể để cho con trai tôi coi trọng như vậy, nhất định là một người rất đặc biệt.”
La Kỳ lười biếng mà tao nhã dựa vào lưng ghế sô pha, đôi mắt dò xét nhìn cô: “Nhưng bây giờ tôi không nhìn thấy vẻ đặc biệt gì trên người cô cả, cho dù là để trong đám người tìm một cái, tôi cũng
rất muốn biết cô có cái gì đặc biệt chứ?”
Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, lưng thẳng tắp, sau đó cười nhạt: “Tôi cũng rất muốn biết, nếu như
phu nhân có thể lấy được câu trả lời từ chỗ của Cung Âu, tôi vô cùng cảm kích.”
Một câu nhẹ nhàng nhàn nhạt, cẩn thận hóa giải vấn đề xảo quyệt của La Kỳ.
La Kỳ ngồi ở đó, đưa tay nâng mặt, nghe đến chỗ này, bên trong đôi mắt xinh đẹp xẹt qua một tia kinh ngạc, sau đó ung dung thong thả nói: “Cô là muốn nói với tôi, con trai tôi yêu cô điên cuồng, bảo tôi đừng để ý trên người cô có ưu điểm hay không, con trai tôi cũng yêu đúng không?”
Cái miệng này thật là lanh lợi ngoài dự đoán của mọi người.
“Tôi không phải có ý này.”
Thời Tiểu Niệm nhẹ giọng nói.
“Thời tiểu thư, tôi cũng không muốn làm loại người đuổi người yêu của con trai đi, nhưng lần này quả thật là quá đáng.” La Kỳ chẫm rãi nói: “Cung Âu công khai tình yêu trên buổi họp báo, làm cho tôi và cha của nó đều giật mình sợ hãi.”
Thời tiểu Niệm nhìn bà, môi mỏng mím chặt.
“Tôi cũng không muốn nhiều lời gì cả.” La Kỳ cầm một văn kiện ra đưa cho cô: “Đây là vị hôn thê mà gia tộc đã lựa chọn ra cho Cung Âu, cũng chính là đối tượng để kết hôn, tôi nghĩ, Thời tiểu thư cần phải xem một chút.”
“Được, phu nhân.”
Thời Tiểu Niệm gật đậu, đưa tay mở văn kiện ra.
Một tấm hình từ bên trong rơi ra, là một cô gái tuổi trẻ tóc vàng kim đang mặc quần áo cưỡi ngựa, cả người mạnh mẽ kéo dây cương, mỉm cười nhìn ống kính, đẹp đến kinh người, đôi mắt xanh như nước biển lộ ra vẻ tự tin tuyệt đối.
Cô gái rất đẹp.
Nếu như đứng chung một chỗ với Cung Âu nhất định rất xứng đôi, một người tự tin, một người tự phụ.
“Cô đã từng nghe nói gia tộc Lancaster chưa?” La Kỳ hỏi.
“Chưa từng.”
Thời Tiểu Niệm thành thật lắc đầu, cầm tờ giấy bên trong ra.
Ngay cả tài liệu của cô ta cũng dùng loại giấy thượng hạng, cảm giác sờ lên rất không bình thường, hiện rõ vẻ xa hoa đắc tiền.
Vừa mở tờ giấy ra là mấy chữ gia tộc Lancaster thật tom lịch sử gia tộc phát đạt phải nói đến năm 1815.
Chỉ liếc sơ một cái, Thời Tiểu Niệm phát hiện cô gái tóc vàng này từng học đại học trên rất nhiều nước trong lý lịch, ngay cả lễ trưởng thành mười tám tuổi cũng cử hành bên trong cung đình quốc gia, tuyệt đối là một danh môn thục nữ.
“Sỡ dĩ cung Âu được cho là người có tiền nhất thế giới, bất quá là bởi vì đánh giá tài sản con người nó.” La Kỳ ngồi đối diện cô nói, giọng nói ôn nhu lại lộ ra một tia cao quý.
“...”
Thời Tiểu Niệm nhìn La Kỳ, không hiểu ý của bà.
“Mona là hậu duệ của gia tộc Lancaster, vì không để cho tài sản lộ ra ngoài, tất cả công ty của gia tộc Lancaster cũng sẽ không đưa ra thị trường, nếu như chỉ bàn về tài sản mà nói, gia tộc Lancaster mới là giàu nhất, chẳng qua là người ngoài không biết mà thôi.” La Kỳ tiếp tục nói: “Đây chính là bối cảnh của gia tộc Lancaster.”
Mona.
Chính là đối tượng hết hôn của Cung Âu.
Thời Tiểu Niệm hơi giật mình vì những gì mình nghe được, đây xem như là cái gì, hai gia tộc có tiền đứng trên đỉnh thế giới muốn liên hợp?
Chỉ một giây, rốt cuộc Thời Tiểu Niệm hiểu rõ mình nhỏ bé bao nhiêu.
Ở trước mặt hai gia tộc này, cô chỉ là một mảnh vụn.
Ai sẽ để cho con trai mình cưới loại vô danh tiểu tốt như cô, mà không cưới thiểu thư của gia tộc Lancaster chứ.
“Giống như quan hệ gia tộc giữa chúng ta, cho dù có giải thích với Thời tiểu thư, cô cũng sẽ không hiểu.” La Kỳ nói chuyện rất trực tiếp: “Sỡ dĩ tôi nói những chuyện này, chẳng qua là hy vọng Thời tiểu thư hiểu một đạo lý, chính là biết khó mà lui.”
“...”
Biết khó mà lui.
Ánh mắt Thời Tiểu Niệm ảm đạm, đây không phải khó khăn, mà là khó khăn trong khó khăn.
Hai gia tộc như núi lớn vậy ném đến trước mặt cô một cái, cho dù cô bào gãy ngón tay cũng không trèo qua được.
“Thời tiểu thư, người phụ nữ thôn mình thường sẽ tự nhận biết sức nặng của mình, trị giá bao nhiêu thì cầm bấy nhiêu, cô nói có đúng không?” La Kỳ mỉm cười nói, bộ dạng cao quý cao cao tại thượng.
Bà nhìn gương mặt của Thời Tiểu Niệm, hiển nhiên cô gái chưa từng ra đời này đã bị bà dọa sợ.
Cung Âu có chứng bệnh chướng ngại tinh thần cố chấp, bảo anh chỉ động buông tha quá khó khăn, chỉ có ra tay với cô gái trước mắt này, cũng không xem như là việc khó.
“...”
Thời Tiểu Niệm bị nói thân thể cứng đờ.
Trị giá bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, xem cô là cái gì?
“Phu nhân, Thời tiểu thư.” Phong Đức từ bên ngoài đi tới, cúi đầu nhìn Thời Tiểu Niệm: “Thời tiểu thư, thiếu gia bảo tôi đến nói với cô, ngài ấy đã làm cơm xào trứng xong rồi.”
“Cái gì?” Trên mặt La Kỳ tràn đầy kinh ngạc nhìn Phong Đức nói: “Cung Âu làm cơm xào trứng?”
Chuyện này sao có thể được?
Cung Âu biết vào bếp từ lúc nào, tại sao có thể vào nhà bếp?
Thời Tiểu Niệm nhìn tài liệu trong tay, nghe vậy phục hồi tinh thần lại, nhìn La Kỳ ung dung xinh đẹp đứng đối diện, tỉnh táo lại, mỉm cườin hìn Phong Đức: “Ông bảo Cung Âu chờ một chút, lát nữa tôi qua ngay.”
Suýt chút nữa cô đã bị chuyện đám hỏi giữa gia tộc khổng lồ như vậy làm hoảng sợ, nhưng Cung Âu không cho phép cô bị hù dọa.
“Được, Thời tiểu thư.”
Phong Đức cúi thấp đầu, cung kính lui về phía sau đi ra ngoài.
La Kỳ vẫn không dám tin, ngước mặt nhìn Thời Tiểu Niệm, sao con trai của bà có thể xuống bếp vì người phụ nữ này chứ?
“Phu nhân.” Thời Tiểu Niệm đặt văn kiện đang cầm trong tay xuống bàn trà nhỏ, từ trên ghế sô pha đứng lên, vẻ mặt thành thật nói: “Tôi biết, cho dù là Cung gia hay gia tộc Lancaster, trước mặt các người tôi đều bé nhỏ không đáng kể.”