Một người con gái mang trên người toàn điều xấu như vậy thì không thể nào vào được gia tộc nhà
họ Cung.
“Vậy mẹ muốn thế nào?”
- Cung Au lạnh lùng hỏi. () “Mẹ không thích thái độ như thế của con, mẹ vì con mà chiến tranh lạnh với cha con một thời gian dài, cha con mới đồng ý để mẹ về giải quyết.” La Kỳ nói: “Nếu cha con về chuyến này, mẹ nghĩ
chuyện này sẽ càng tệ hơn!”
,
Nếu đổi thành cha của Cung Âu về giải quyết, chỉ sợ là sẽ xảy ra một trận đại chiến thế giới.
Mối quan hệ trong gia đình hòa thuận không còn phải dựa vào bà, kết quả là Cung Âu vẫn không hề cảm kích.
“Vậy mẹ muốn giải quyết thế nào?” Cung Âu hờ hững hỏi, giọng đầy lôi cuốn.
Người giúp việc đem trà chanh lên, cung kính lùi sang một bên.
La Kỳ tháo bao tay, bưng tách trà uống một ngụm, mới nhìn về phía Cung Âu, dịu dàng nói: “Giống như các bậc làm cha mẹ đều ngăn cản sự tự do yêu đương của con cái, đầu tiên là hỏi nguyên nhân.”
“Sao?”
Cung Âu trầm giọng hỏi, hai chân thon dài bắt chéo thoải mái, trong ánh mắt lộ ra một tia sốt ruột.
“Con vẫn luôn nguyện ý gánh lấy trách nhiệm của gia tộc nhà họ Cung, nói cho mẹ biết, vì sao muốn công khai người bạn gái này?”
La Kỳ hỏi.
Cung Âu ngồi cách xa bà, nghe vậy, lạnh lùng liếc mắt nhìn bà, nhếch môi: “Có ba lí do.”
Anh có đáp án.
“Hả?”
Gương mặt xinh đẹp của La Kỳ có chút tò mò.
“Đầu tiên, con vừa ý cô ấy rồi!”
“...”
“Thứ hai, con vừa ý cô ấy rồi!”
“...”
“Thứ ba, con vừa ý cô ấy rồi!” Cung Âu nói, giọng nói bá đạo, thái độ phách lối, không thể chen vào.
“Mẹ không cho đây là lí do con muốn công khai chuyện tình cảm.” La Kỳ nhún nhẹ đôi vai, cúi mắt nhìn nước trà trong ly: “Theo mẹ biết, hình như phụ nữ của con cũng không ít.”
Vừa ý người phụ nữ mà hài lòng mang theo bên người, chỉ cần không phải là qua lại chính thức là được, cần gì phải hủy buổi đính hôn, buông trách nhiệm của gia tộc.
Thật sự đây không phải là hành động gì sáng suốt.
“Vì...”
Cung Âu nhìn mẹ mình.
Thái độ của La Kỳ vẫn ung dung mà chờ câu trả lời của anh.
Cung Âu hất cằm, sau đó từ từ mở miệng: “Vì con chỉ muốn nhìn thấy cô ấy, muốn nhìn thấy cô ấy cả đời, người phụ nữ khác con không muốn nhìn, càng không muốn ngủ chung!”
Giọng của anh kiêu ngạo, bất cần.
“...”
Lúc nãy nét mặt của La Kỳ ung dung thì bây giờ đã hoàn toàn sụp đổ, không cách nào bình tĩnh được nữa: “Cung Âu, con có biết là con đang nói gì không?”
“Sao, bây giờ mẹ nghe không hiểu tiếng Trung nữa?”
Cung Âu hỏi vặn lại, môi khẽ cong, vô cùng không đứng đắn.
“Con muốn nói là muốn chung tình?”
La Kỳ hỏi.
Chung tình, con trai của bà lại muốn chung tình với một người phụ nữ, nó động lòng rồi.
Ánh mắt của Cung Âu sâu thẳm, nhìn chằm chằm bà: “Mẹ rất biết cách tổng kết!”
“Mẹ muốn gặp cô ấy!”
La Kỳ nói, trên gương mặt xinh đẹp lập tức tràn đầy sự nghiêm túc, không cười nữa.
Bà nghĩ, việc này rất khó giải quyết đây!
“Mẹ, con sẽ không để cho mẹ dùng tình trạng bây giờ mà đi gặp cô ấy.” Cả người Cung Âu nghiêng về phía trước, mười ngón tay đan vào nhau, ánh mắt nhìn về phía bà, môi khẽ nhếch, giọng trầm thấp: “Dọa cô ấy sợ thì sao? Con đau lòng đấy!”
“...”
Đau lòng?
La Kỳ không còn lời để nói, một lúc sau mới nói: “Sợ mẹ dọa cô ấy? Có thể dọa được người sống bên cạnh con thì người năng lực của người đó hẳn là cũng không tệ đâu!”
Con trai cứ khăng khăng mà ngăn cản không phải là bà không biết.
“Dù sao cũng thể để mẹ hù dọa cô ấy!”
Giọng của Cung Âu vô cùng chuyên quyền, vẻ mặt vẫn cố chấp mà bảo vệ cô, anh phải bảo vệ cô.
La Kỳ rất hiểu tính tình của con trai mình, không tự nhiên mà làm xằng bậy, đặt tách trà xuống, nhàn nhạt hỏi: “Vậy được thôi, mẹ đi chọn một phòng để nghỉ một chút!”
Đây là lần đầu bà đến lâu đài Đế Quốc, không nghĩ tới sẽ phải xử lý việc tranh cãi về chuyện tình cảm của con trai.
“Phong Đức!” Cung Au lạnh lùng nhìn về Phong Đức đang ở bên cạnh. “Dạ!” Phong Đức cúi đầu, lịch sự nho nhã mà đi về phía La Kỳ: “Phu nhân, mời đi bên này!”
trùTyw
:് La Kỳ từ ghế sa lông đứng dậy liếc nhìn Cung Âu, hai mắt xinh đẹp có chút lo âu, sau đó rời khỏi cùng Phong Đức, dáng đi tao nhã cao quý.
Cung Âu ngồi trên ghế sa lông, đôi mắt đen trên gương mặt anh tuấn dần dần trở nên u ám. .
Mẹ đến rồi, không biết Thời Tiểu Niệm có thể chống đỡ được cửa ải này hay không?
Cung Âu từ ghế so pha đứng dậy, vẻ mặt trầm xuống, đi về phía phòng ngủ của mình, đẩy cửa ra, Cung Âu đi vào trong, đứng bên chiếc đàn dương cầm nhìn bao quát toàn bộ căn phòng.
Trong phòng không có bóng dáng của Thời Tiểu Niệm.Đi đâu rồi?
Lại khó chịu vì Mộ Thiên Sơ không rõ tung tích sao?
Cung Âu nhíu mày, rời khỏi phòng, tiện tay bắt lấy người giúp việc đi qua: “Thời Tiểu Niệm đang ở đâu?”
“Thiếu gia, Cô thời đang ở phòng trà!”
Người giúp việc cúi đầu.
“...”
Phòng trà?
Không có việc gì chạy đến phòng trà làm gì? Không phải bảo cô ở đây chờ anh sao, chút nữa đã đụng phải mẹ của anh.
Cung Âu bước vội về phía phòng trà, đẩy cửa phòng trà ra, chỉ thấy Thời Tiểu Niệm đang đứng trước bàn gỗ màu đen, trong tay cầm vài bình thủy tinh trong suốt, cẩn thận rót trà.
Người giúp việc đang đứng thành hàng ở bên cạnh.
“Các cô nếm thử, rồi cho biết hương vị thế nào?” Thời Tiểu Niệm đưa ly trà cho người giúp việc, giọng nói có chút căng thẳng.
“Cảm ơn cô Thời!” người giúp việc nhận lấy ly trà, hé miệng uống một ngụm, trên gương mặt lộ ra biểu cảm phức tạp “Cô Thời, không thể nói là hồng trà này cô pha không ngon, nhưng vẫn thiếu một chút hương vị của nước Anh!”
“...”
Thời Tiểu Niệm đứng ở đó, trên gương mặt có chút thất vọng.
Hương vị của nước anh.
Ngay cả nước Anh cô cũng chưa từng đi, làm sao có thể chế ra hương vị của nước Anh, trước kia sắp xếp đi nước Anh học nhưng giấy thông hành sử dụng được.
“Đang làm gì vậy?”
Cung Âu tiến về phía trước, kéo Thời Tiểu Niệm vào trong ngực, ánh mắt đen nhìn thẳng vào cô, có chút cưng chiều.
Nhóm người giúp việc lập tức nhìn về phía anh, cúi đầu: “Thiếu gia!”
“Đi xuống hết đi!” Cung Âu phất tay.
“Dạ, thiếu gia!”
Người giúp việc nhao nhao rời khỏi.
Thời Tiểu Niệm đứng cạnh chiếc bàn, hai tay trắng nõn đang cầm chiếc bình thủy tinh, mím chặt môi, vài giây sau mới nói: “Còn có thể làm gì nữa, muốn lấy lòng mẹ anh, kết quả phát hiện ngay cả người giúp việc qua từ Anh cũng không lấy lòng được, em cũng không muốn bị cho là vụng về!”
Thà vụng về, còn hơn giấu dốt.
Cung Âu chăm chú nhìn cô, ngực khẽ chấn động.
Cô lại muốn lấy lòng mẹ của anh.
Thời Tiểu Niệm cắn môi, đặt bình thủy tinh xuống bàn, đặt tay ngang hông.
Cung Âu ôm cô từ phía sau, hai cánh tay quấn ngang hông cô, nắm chặt tay cô, trầm giọng nói: “Vậy không cần lấy lòng bà ấy nữa rồi!”
“Trước kia anh không hy vọng em có thể lấy lòng được người nhà của anh sao?” Thời Tiểu Niệm dựa vào lồng ngực của anh hỏi.
Trước kia, anh vẫn luôn ép cô sắp xếp đi học ở Anh.
Chính là vì muốn để cô có thể được sự yêu thích từ người nhà của anh.
“Trước kia anh vẫn không nghĩ đến là mình muốn công khai em với toàn thế giới đâu!”
Cung Âu nói, xoay người cô lại, để cho cô tựa vào bàn gỗ mà nhìn mình, hơi cúi người dựa sát vào gương mặt của cô, ánh mắt đen nhìn chằm chằm về cô, đôi môi ấm áp chạm lên mặt cô: “Dù sao thì anh đã vì em mà chống lại cả gia tộc rồi, em lấy lòng hay không lấy lòng cũng không quan trọng nữa, bọn họ không chấp nhận thì thôi!”
Hai mắt của Thời Tiểu Niệm hơi rũ xuống, cô nhìn về chiếc nút trên áo sơ mi của anh, ấp úng hỏi: “Mẹ của anh nói muốn gặp em sao?”
Cung Âu nói: “Anh để cho bà bớt hứng thú đi đã!”
Không thể dọa cô.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm cười thành tiếng, nhìn anh: “Anh còn để cho người khác giảm bớt hứng thú?”
Trên thế giới này hẳn là không có ai có thể so được sự tệ hại này của anh đâu!
“Anh không phải vì em sao?” Cung Âu nắm chặt cằm của cô, nhìn cô chằm chằm: “Thời Tiểu Niệm, có vài câu muốn nói với em.”
“Sao?”
“Không cho phép bị dọa sợ!” Cung Âu nhìn thật sâu vào mắt cô, con ngươi trong suốt phản chiếu gương mặt cô: “Nếu mẹ của anh dùng mưu mà dọa em chạy đi, xem anh có giết chết em không!”
“Mẹ anh...thủ đoạn rất lợi hại sao?” Thời Tiểu Niệm dè dặt hỏi.
Cô từng nhìn thấy gia tộc lớn nhất giàu sang nhất chính là cha mẹ của Mộ Thiên Sơ, bọn họ cao cao tại thượng, làm cho người khác có khoảng cách, không dám tùy tiện đến gần.
“Ai biết được, anh lần đầu thấy có người phụ nữ được mẹ đối phó!” Cung Âu nhìn cô, bá đạo nói: “Tóm lại, không cho phép em bị hù dọa, nghe rõ chưa?”
“...”
Thời Tiểu Niệm nhìn về gương mặt đang đông cứng của anh, rất muốn nói rằng bây giờ cô đã bị anh dọa sợ rồi.
Mộ Thiên Sơ vẫn không rõ tung tích, trong lòng cô không thoải mái, bây giờ lại không thể không đối phó với mẹ của Cung Âu, cô không biết mình có thể chống nổi không?