Thương Lẫm ngồi cạnh giường một lúc lâu, ngắm gương mặt đang ngủ say của Uyển Nhi.
Cô ngủ rất ngoan, đôi hàng mi dài khẽ run theo từng nhịp thở, ngón tay nhỏ xíu vẫn giữ chặt tay anh như sợ anh biến mất.
Anh đứng dậy thật khẽ, định đi tắm rồi quay lại… nhưng vừa nhích khỏi giường một chút, tay cô lại siết lấy ngón tay anh mạnh hơn.
Uyển Nhi nhăn mày, đôi môi mấp máy:
“Đừng bỏ em…”
Giọng nói nhỏ, mềm như hơi thở khiến bước chân anh dừng lại ngay lập tức.
Thương Lẫm cúi xuống, nắm lại tay cô, giọng thấp mà dịu:
“Anh không bỏ em. Anh chỉ đi một chút rồi quay lại.”
Cô không mở mắt, chỉ lẩm bẩm trong mơ:
“Đi đâu cũng phải nói với em…”
Thương Lẫm bất lực bật cười nhẹ, ngón tay vuốt mu bàn tay cô:
“Được. Anh ở đây.”
Anh kéo ghế tựa lại gần hơn, ngồi ngay bên cạnh giường.
Cô cảm nhận được sự hiện diện của anh nên dần thả lỏng, hơi thở đều đặn lại.
Một lát sau, cô đột nhiên xoay người về phía anh, đưa cánh tay ra khỏi chăn, quờ quạng tìm kiếm.
Thương Lẫm nắm lại tay cô ngay:
“Em muốn gì?”
Uyển Nhi mở mắt một khe nhỏ, mơ màng nhìn anh:
“Anh nằm cạnh em được không…? Em không thích ngủ một mình.”
Lời nói đơn giản nhưng khiến ngực anh mềm xuống.
Anh đứng dậy, nhẹ nhàng vòng qua bên kia giường rồi nằm xuống cạnh cô.
Vừa chạm vào nệm, Uyển Nhi lập tức rúc lại gần anh như thói quen.
Cô gối đầu lên cánh tay anh, cơ thể nhỏ nhắn chạm vào hơi ấm quen thuộc của anh, khẽ thở ra đầy an tâm.
Thương Lẫm kéo chăn đắp cho cả hai, cánh tay vòng qua eo cô giữ chặt:
“Ngủ đi.”
Uyển Nhi cựa nhẹ, dụi trán vào ngực anh:
“Lẫm…”
“Ừ?”
“Ngày nào cũng phải cho em ôm như vậy…”
“Anh đồng ý.”
Cô cười khẽ trong mơ hồ, rồi chìm vào giấc ngủ sâu, hơi thở đều đặn và bình yên.
Thương Lẫm nhìn vợ nhỏ trong vòng tay mình, ánh mắt dịu lại đến mức gần như không còn vẻ lạnh lùng thường thấy.
“Ngủ ngon, Uyển Nhi.” – anh thì thầm.
Đêm trôi qua trong tĩnh lặng, chỉ còn hơi ấm của hai người quấn lấy nhau, không rời.
Sáng hôm sau, ánh nắng dịu xuyên qua rèm cửa kéo Uyển Nhi tỉnh dậy.
Cô khẽ mở mắt, đầu còn ong ong, cơ thể mềm nhũn như không có chút sức lực nào.
Vừa ngồi dậy một chút, cơn chóng mặt bất ngờ ập đến khiến cô phải vịn lấy vai Thương Lẫm đang ngồi cạnh.
“Chậm thôi.” – anh lập tức đỡ lấy cô – “Em thấy sao?”
Uyển Nhi nhăn mặt, tay đặt lên trán:
“Em… quay cuồng quá… đầu thì choáng, bụng cũng khó chịu…”
Thương Lẫm cau mày, đưa tay lên kiểm tra nhiệt độ trên trán cô.
Làn da nóng hơn bình thường, hơi thở cô cũng nặng nề.
“Có đau ở đâu nữa không?” – anh hỏi, giọng trầm xuống vì lo lắng.
Cô nuốt nước bọt, mặt tái đi:
“Em buồn nôn…”
Vừa nói xong, cô lập tức che miệng, nghiêng người sang.
Thương Lẫm nhanh tay đỡ, đưa khăn giấy và giúp cô ngồi vững hơn.
Uyển Nhi dựa vào ngực anh, thở dài yếu ớt:
“Em mệt quá… người cứ mềm oặt…”
Anh ôm cô sát vào lòng, một tay vuốt lưng giúp cô dễ chịu hơn:
“Từ sáng em đã khó chịu như vậy à?”
“Dạ… em vừa tỉnh là vậy luôn…”
Thương Lẫm nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế để cô nằm lại trên gối:
“Không được gắng. Em nằm yên.”
Uyển Nhi bấu vào tay anh, giọng nhỏ xíu:
“Anh đừng đi đâu…”
“Anh không đi.” – Thương Lẫm cầm tay cô, đặt lên ngực mình để cô cảm nhận hơi ấm – “Anh ở đây.”
Cô thở một hơi thật dài, giọng như mèo con yếu ớt:
“Lẫm… em khó chịu quá…”
Thương Lẫm kéo chăn đắp lên cho cô, ánh mắt đầy lo lắng nhưng giọng vẫn giữ sự dịu dàng:
“Được rồi. Nghỉ một chút, anh ở cạnh em. Khi nào đỡ chóng mặt, anh sẽ dìu em xuống ăn chút gì nóng.”
Uyển Nhi lắc đầu rất nhẹ:
“Em không muốn ăn… chỉ muốn ôm anh thôi…”
Thương Lẫm nằm nghiêng xuống, vòng tay kéo cô lại gần hơn:
“Vậy ôm. Chừng nào em muốn.”
Uyển Nhi nhắm mắt, áp mặt vào ngực anh, giọng nhỏ và mệt mỏi đến thương:
“Anh đừng rời em… Em khó chịu lắm…”
“Anh biết.” – anh thì thầm, tay xoa mái tóc mềm – “Ngoan, có anh đây.”
Cô im lặng, hơi thở dần chậm lại, nhưng cơ thể vẫn mệt mỏi nằm trong vòng tay anh, dựa hoàn toàn vào anh để lấy cảm giác an ổn.
Thương Lẫm ôm Uyển Nhi trong tay một lúc, thấy sắc mặt cô càng lúc càng tái, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, anh lập tức gọi lớn ra cửa:
“Bà Châu.”
Quản gia vội vàng chạy lên, vừa thấy phu nhân nằm trong lòng Thương Lẫm đã hốt hoảng:
“Thưa ngài, phu nhân sao vậy ạ?”
“Gọi bác sĩ tới ngay.” – giọng anh trầm xuống, rõ ràng đang rất lo.
“Vâng, tôi đi ngay lập tức!”
Chỉ vài phút sau, bác sĩ gia đình được đưa vào phòng.
Thương Lẫm nhẹ nhàng đặt Uyển Nhi tựa vào ngực mình, một tay vẫn giữ đầu cô, mắt không rời dù chỉ một giây.
Uyển Nhi nắm chặt áo anh, mệt đến mức nói không nổi.
Bác sĩ kiểm tra mạch, đo huyết áp, sờ trán rồi nhìn biểu hiện của cô thật kỹ.
Một lát sau, ông thở nhẹ:
“Ngài Thương, tình trạng của phu nhân không phải bệnh cấp tính. Đây là dấu hiệu suy nhược nhẹ…”
Thương Lẫm siết chặt tay Uyển Nhi:
“Suy nhược? Vì sao?”
Bác sĩ giải thích:
“Thời gian gần đây phu nhân có thể ăn uống thất thường, bỏ bữa hoặc chỉ ăn đồ ngọt, đồ vặt. Cơ thể lại nhỏ và yếu, nên chỉ cần thay đổi sinh hoạt một chút là dễ mệt, dễ chóng mặt, buồn nôn.”
Uyển Nhi nghe mà chớp mắt, giọng khàn yếu:
“Em có hơi… ăn lung tung…”
Bác sĩ gật đầu:
“Ừm. Thêm nữa, cơ thể phu nhân thuộc dạng sức đề kháng kém. Chỉ cần mất ngủ, hoạt động nhiều hoặc ăn không đúng giờ là lập tức kiệt sức.”
Thương Lẫm trầm mặt, tay ôm eo cô chặt hơn:
“Cô ấy phải làm sao để khỏe lại?”
Bác sĩ ghi vài dòng rồi nói:
“Phu nhân cần nghỉ ngơi tuyệt đối vài ngày, ăn uống đúng giờ. Ưu tiên cháo loãng, súp nóng, trái cây mềm, không ăn đồ lạnh, không để bụng đói.”
Ông nhìn Uyển Nhi, dịu giọng hơn:
“Và phải ngủ sớm. Cơ thể phu nhân yếu thật sự, không thể để mệt như vậy được.”
Uyển Nhi lí nhí nép vào Thương Lẫm:
“Em xin lỗi… em làm anh lo…”
Thương Lẫm đặt tay lên má cô, vuốt nhẹ:
“Không có xin lỗi gì cả. Em mệt là trách nhiệm của anh.”
Bác sĩ dặn dò thêm vài thứ rồi rời đi.
Trong phòng chỉ còn hai người.
Uyển Nhi tựa vào ngực anh như con mèo nhỏ mệt mỏi, giọng nũng nịu:
“Lẫm… em yếu vậy thật hả…”
Thương Lẫm đặt cằm lên đầu cô, giọng trầm nhưng dịu:
“Ừ. Vậy từ bây giờ để anh chăm.”
Uyển Nhi vòng tay ôm eo anh, mắt cụp xuống:
“Em nghe lời… nhưng anh đừng xa em…”
Thương Lẫm ôm siết cô, như muốn truyền hơi ấm sang:
“Anh không rời. Cả ngày nay anh sẽ ở cạnh em.”
Uyển Nhi khẽ gật, cuối cùng tựa vào anh, thở ra một hơi mệt mỏi nhưng yên tâm.