Khi đồng hồ điểm hai mươi hai giờ khuya, ánh đèn ngoài đường đã bớt đông, không khí trở nên yên ắng hơn. Thương Lẫm vừa lái xe ra khỏi bãi đỗ vừa liếc sang người vợ nhỏ đang ngồi cạnh.
Uyển Nhi hơi dụi mắt, mái tóc mềm buông xuống vai, giọng ngái ngủ nhưng háo hức:
“Anh… mình đi đâu bây giờ?”
Thương Lẫm đặt tay lên đầu cô, vuốt nhẹ xuống gáy:
“Đến nhà hàng Kim Chi. Em nói chiều nay thèm ăn món Hàn.”
Uyển Nhi lập tức tỉnh táo hẳn, ánh mắt sáng lên:
“Anh nhớ à?”
“Em nói gì anh cũng nhớ.” – Thương Lẫm đáp chắc nịch.
Cô mím môi cười, hai tay đặt lên đùi xoay xoay vì vui:
“Vậy tí em ăn thật nhiều đó nha.”
“Anh để em ăn hết.” – anh trả lời, giọng rất bình thản, nhưng ẩn dưới là sự cưng chiều rõ rệt.
Xe chạy trên đường, đèn đường phản chiếu qua cửa kính làm gương mặt cô sáng lên từng chút. Uyển Nhi nghiêng đầu tựa vào vai anh:
“Muộn như vậy mà còn dẫn em đi ăn… anh thương em quá rồi.”
Thương Lẫm nắm lấy tay cô đặt lên đùi mình, kéo sát:
“Em đói thì phải đi. Muộn cũng đi.”
Uyển Nhi khẽ cười, mũi hơi hồng:
“Anh nói kiểu đó làm em muốn ôm anh quá.”
“Đến nhà hàng rồi ôm.” – anh đáp tỉnh rụi.
Cô bật cười khúc khích, ngượng đến mức phải quay mặt nhìn ra ngoài cửa kính.
Khi xe dừng trước nhà hàng Kim Chi, ánh sáng ấm áp từ biển hiệu hắt xuống. Nhân viên nhà hàng thấy chiếc xe quen thuộc liền hốt hoảng đứng thẳng người.
Thương Lẫm bước xuống trước, rồi mở cửa bên kia cho Uyển Nhi.
Cô vừa bước ra đã lập tức nắm lấy tay anh, kéo nhẹ:
“Em lạnh…”
Anh nghiêng đầu nhìn cô, nắm tay cô chặt hơn rồi kéo sát lại:
“Vào trong ngay.”
Cô nép vào người anh, nụ cười nhỏ hiện trên môi:
“Đi ăn khuya với anh… thích thật.”
Thương Lẫm cúi xuống thì thầm:
“Muốn ăn gì cứ nói.”
Uyển Nhi hớn hở:
“Em muốn lẩu, muốn thịt nướng, muốn tokbokki!”
“Được.” – anh trả lời ngay – “Em muốn gì cũng có.”
Hai người nắm tay nhau đi vào, bước chậm rãi giữa ánh đèn vàng của nhà hàng.
Và Uyển Nhi… vừa đói vừa hạnh phúc, chỉ biết bám lấy tay chồng mà cười suốt không ngừng.
Nhân viên đưa cả hai vào phòng riêng ngay lập tức, như đã quá quen với việc tổng tài Thương luôn muốn không gian yên tĩnh để chăm vợ.
Uyển Nhi ngồi xuống ghế, hai chân đung đưa nhẹ vì vui.
Thương Lẫm kéo ghế cho cô, tay đặt lên vai cô như che chắn khỏi gió lạnh.
“Em muốn ăn cái nào trước?” – anh hỏi khi nhân viên đưa menu.
Uyển Nhi nhìn menu chưa đến ba giây đã chọc ngón tay chỉ loạn lên:
“Cái này, cái này, cái này… cái này nữa! Lẫm ơi em muốn ăn tất cả luôn!”
Thương Lẫm nhìn theo, mắt hơi cong lại vì buồn cười:
“Em ăn nổi hết không?”
Uyển Nhi lập tức gật mạnh, mắt sáng long lanh:
“Nổi! Em đói lắm!”
“Được.” – anh ra hiệu cho nhân viên – “Mang tất cả món phu nhân chỉ.”
Nhân viên đứng bên cạnh nhìn cảnh đó mà suýt tròn mắt.
Phu nhân chỉ món kiểu trẻ con khoanh tay…
Còn tổng tài thì gật đầu chiều theo như
chuyện đương nhiên.
Khi bữa ăn kết thúc, bàn đầy những đĩa trống chứng minh Uyển Nhi đã ăn cực kỳ vui vẻ.
Cô dựa hẳn vào vai Thương Lẫm, tay xoa bụng nhỏ:
“Em no quá rồi… no mềm người luôn…”
Thương Lẫm nhìn cô, ánh mắt vừa bất lực vừa cưng chiều:
“Anh đã bảo ăn từ từ.”
Uyển Nhi cong môi:
“Tại món nào cũng ngon… với lại anh gắp cho em suốt.”
Anh đứng dậy trước, rồi cúi xuống bế cô lên ngay khi cô còn chưa kịp phản ứng.
Hai tay cô lập tức vòng qua cổ anh, mặt chôn vào vai vì ngượng:
“A—anh bế em thiệt luôn hả?!”
“Em bảo anh bế.” – anh đáp nhẹ, như thể chuyện bế vợ giữa đêm là chuyện bình thường nhất trên đời.
Uyển Nhi nhúc nhích trong tay anh:
“Nặng không…?”
“Không.” – anh nói ngay – “Em nằm yên đi.”
Lối ra nhà hàng vắng người, chỉ có vài nhân viên cúi đầu chào khi thấy tổng tài bế phu nhân bước ra.
Họ nhìn nhau không tin vào mắt mình.
“Muộn thế này mà tổng tài vẫn bế phu nhân sao…?”
“Không phải hôm nay phu nhân còn ngủ ở công ty à?!”
“Ngài Thương đúng là… thương vợ không giới hạn.”
Không màng ánh mắt của bất kỳ ai, Thương Lẫm bế Uyển Nhi thẳng ra xe.
Cô nằm gọn trong tay anh như con mèo nhỏ ngoan ngoãn, hai chân khẽ co lại, đầu tựa vào ngực anh.
“Lẫm…” – cô gọi nhỏ trong gió đêm – “Lạnh quá…”
Anh kéo cô sát hơn, mở cửa xe bằng một tay, đặt cô ngồi xuống ghế rồi cúi người kéo dây an toàn giúp cô, động tác đều chậm và chăm chút.
Dây an toàn vừa cài lại, Uyển Nhi đưa tay túm lấy cà vạt anh, kéo nhẹ:
“Anh ngồi sát lại với em thêm chút nữa đi.”
Thương Lẫm nghiêng người vào trong xe, một tay đặt lên ghế, tay kia nâng cằm cô, giọng thấp:
“Muộn rồi. Về nhà.”
Nhưng ánh mắt anh lại mềm đến mức làm trái tim cô đập loạn.
Uyển Nhi nhỏ giọng:
“Về nhà… em ôm anh ngủ nha?”
Thương Lẫm khẽ cười, đóng cửa xe lại, vòng sang ghế lái:
“Em có bao giờ cần xin phép?”
Uyển Nhi cắn môi, mặt nóng phừng:
“Vì… em thích ôm anh.”
“Anh biết.” – giọng anh trầm xuống – “Về nhà rồi ôm.”
Khi xe lăn bánh giữa phố đêm, Uyển Nhi nghiêng đầu, hai mắt lim dim, tay lần sang nắm lấy tay Thương Lẫm đặt trên cần số.
Anh nắm chặt tay cô lại, không rời.
Buổi khuya tiếp tục trong sự ấm áp, nhẹ nhàng, và một chút ngọt đến nghẹt thở.
Trên đường về, ánh đèn đường lướt qua cửa kính, chiếu lên gương mặt Uyển Nhi đang dựa vào ghế, tay vẫn nắm lấy tay Thương Lẫm không buông.
Cô mệt nhưng không chịu ngủ, mắt lim dim mà vẫn cố nhìn sang anh.
“Lẫm…” – cô gọi khẽ.
“Ừ?” – anh bóp nhẹ tay cô.
“Anh có mệt không? Tối nay em làm phiền anh nhiều quá…”
Thương Lẫm liếc sang cô, đôi mắt sâu và trầm:
“Không ai làm phiền anh cả. Chỉ có mình em là anh muốn mang theo.”
Uyển Nhi đỏ mặt, rúc vào ghế hơn:
“Anh nói vậy hoài em ngại…”
“Ngại thì càng đáng yêu.” – anh đáp rất tự nhiên.
Cô che mặt bằng tay còn lại, giọng lí nhí:
“Em không nói chuyện nữa, xấu hổ quá…”
Thương Lẫm nhìn cô vài giây, khẽ bật cười:
“Vậy ngủ đi. Về anh bế em vào.”
Uyển Nhi ngay lập tức lắc đầu, siết tay anh mạnh hơn:
“Không ngủ. Em muốn nhìn anh lái xe.”
“Nhìn rồi làm gì?” – anh hỏi.
“Để biết anh thật sự ở cạnh em.” – cô nói cực kỳ thật lòng.
Câu trả lời khiến lòng Thương Lẫm mềm xuống. Bàn tay đang lái xe của anh khựng một thoáng, rồi anh nâng tay cô lên nhẹ nhàng, đặt một nụ hôn xuống mu bàn tay nhỏ nhắn đó.
Uyển Nhi sững người, tim đập loạn, mặt đỏ đến mang tai.
“Lẫm… người ta còn tỉnh mà anh làm vậy…”
“Biết.” – anh đáp – “Anh cố tình.”
Cô không phản ứng gì nữa, chỉ ôm mặt và co chân ngượng ngùng như sắp bốc khói.
Khi xe rẽ vào con đường dẫn về biệt thự, Uyển Nhi bắt đầu dụi mắt, giọng ngái ngủ:
“Sắp tới chưa anh…?”
“Đến rồi.” – Thương Lẫm nói, giọng dịu hẳn – “Nhắm mắt đi.”
“Nhắm mắt thì… anh đừng đi chỗ khác nhé.” – cô thì thầm.
“Anh đưa em vào tận giường.”
“Thật không…?” – cô hỏi lại, giọng nhỏ như hơi thở.
Thương Lẫm đáp không chút do dự:
“Không rời em nửa bước.”
Xe dừng lại.
Uyển Nhi vừa định mở mắt thì đã cảm nhận được cánh tay chắc chắn ôm lấy mình.
Thương Lẫm bế cô ra khỏi xe một cách gọn gàng, như thể bế suốt ngày đã thành thói quen.
Cô mơ màng ôm cổ anh:
“Em tưởng anh mở cửa cho em xuống…”
“Không.” – anh nói nhỏ – “Em buồn ngủ, để anh bế.”
Uyển Nhi tựa vào vai anh, hơi thở ấm áp phả lên cổ anh:
“Lẫm…”
“Ừ?”
“Em thương anh lắm…”
Thương Lẫm siết cô gần hơn, bước thẳng vào nhà không chần chờ.
“Anh biết.” – anh đáp khẽ, giọng trầm như ôm lấy cả người cô –
“Anh cũng thương em… hơn em nghĩ nhiều.”
Thương Lẫm vừa bước qua ngưỡng cửa, một vài người làm đi ngang đều cúi đầu chào.
Nhưng khi thấy tổng tài đang bế phu nhân chặt đến mức cô gái nhỏ ngủ gục trên vai anh, ai nấy đều sững lại.
Họ cố tỏ ra bình thường, nhưng ánh mắt đều mang một vẻ kinh ngạc lẫn ngọt ngào khó tả.
Thương Lẫm không để ý đến bất kỳ ai, bước thẳng lên cầu thang.
Uyển Nhi khẽ nhúc nhích trong tay anh, đôi mắt hé mở mơ màng:
“Anh chưa đặt em xuống à…?”
“Không.” – anh trả lời – “Em ngủ chưa sâu.”
Cô dụi mặt vào ngực anh, giọng mềm như kẹo tan:
“Em thích được anh bế…”
Thương Lẫm không nói gì, chỉ siết cô sát hơn.
Khi cửa phòng được anh đẩy nhẹ mở, ánh đèn vàng dịu hắt ra tạo thành một vùng sáng ấm áp.
Thương Lẫm cúi người, đặt Uyển Nhi xuống giường thật khẽ như đặt một món bảo vật.
Uyển Nhi vừa chạm vào nệm đã vô thức đưa tay giữ lấy cổ áo anh:
“Đừng đi… nha…”
Thương Lẫm nắm tay cô, cúi xuống chạm trán cô:
“Anh không đi đâu.”
Cô nhìn anh, đôi mắt còn long lanh vì buồn ngủ:
“Thật không ạ…?”
“Thật.” – anh khẽ hôn trán cô – “Nằm xuống đi.”
Uyển Nhi thả tay, nằm nghiêng, chăn được anh kéo lên đắp cẩn thận.
Trong phòng thoang thoảng mùi hương quen thuộc của anh còn đọng lại từ áo vest và cái ôm dài trên xe.
Cô nghe mùi đó mà mí mắt nặng xuống, giọng mơ hồ:
“Phòng anh hay phòng em cũng có mùi anh…”
Thương Lẫm đứng cạnh giường, nhìn cô đến khi đôi mắt cô nhắm lại hẳn.
Giọng cô nhỏ dần, như nói trong mơ:
“Ở đây có anh… nên dễ ngủ lắm…”
Thương Lẫm nhẹ nhàng xoa đầu cô, ngồi xuống mép giường:
“Ngủ đi, anh ở đây.”
Một tiếng sau, đồng hồ trên tường nhích đến con số 23, cánh cửa phòng lại mở ra rất khẽ.
Thương Lẫm quay trở lại.
Anh tháo khuy áo khoác, tiến đến giường. Uyển Nhi đang cuộn mình trong chăn, đôi
môi hồng khẽ mím lại như đang mơ gì đó.
Vừa thấy anh tới gần, cô bất giác nghiêng người về phía anh, bàn tay đưa ra ngoài chăn như đang tìm kiếm ai đó.
“Lẫm…” – giọng cô rất nhỏ, như vô thức gọi.
Thương Lẫm nắm lấy tay cô, cầm chặt.
“Anh đây.”
Uyển Nhi khẽ thở ra, cơ thể lập tức thả lỏng, như chỉ cần chạm vào anh là mọi thứ đều yên ổn.
Thương Lẫm cúi xuống, chạm môi lên trán cô thật nhẹ:
“Anh về rồi.”
Căn phòng yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở đều của cô gái nhỏ và nhịp tim bình tĩnh nhưng đầy dịu dàng của người đàn ông ngồi cạnh.