Nhưng hình như Triệu Dân Thường đã sớm đề phòng từ trước. Khi Lưu Lân nện cái ghế trong tay xuống đầu hắn, hắn đột nhiên ôm lấy Đào Kiên đang đứng bên cạnh, sau đó không chút do dự đem chắn trước mặt. Nếu không phải lúc này Sương Sương gục trên mặt đất, chắc rằng cái bia đỡ đạn này sẽ không phải là Đào Kiên.
“A!”
Dù thế nào đi nữa, Đào Kiên cũng không ngờ Triệu Dân Thường lại lấy mình ra làm bia đỡ đạn. Cô ta không kịp phản ứng đã bị người ta đập vỡ đầu chảy máu trong nháy mắt. Đào Kiên hét lên một tiếng thảm thiết rồi hôn mê bất tỉnh.
“Triệu Dân Thường, mày có phải đàn ông không, không ngờ mày lại lấy phụ nữ ra làm bia đỡ đạn!”
Lưu Lân thấy mình ngộ thương người khác liền luống cuống, tuy rằng anh biết Đào Kiên không phải người tốt, nhưng chung quy cũng đâu có thù oán gì với anh.
Triệu Dân Thường chẳng hề quan tâm đến Đào Kiên bị thương thế nào, chỉ lùi về sau hai bước, túm phắt lấy tóc Sương Sương, chẳng biết từ lúc nào trong tay hắn đã có một con dao găm lạnh như băng, hắn ta cầm dao dí vào mặt Sương Sương: “Mày dám tiến lên một bước, tao sẽ lập tức phá hủy gương mặt xinh xắn yêu kiều này cho xem.”
Lưu Lân vốn định xông lên, tức khắc bị dọa sợ phải dừng chân.
Triệu Dân Thường sẵng giọng nhìn chằm chằm Lưu Lân: “Tao cứ tưởng mày cả đời sẽ làm con rùa rút đầu, không ngờ mày cũng có lúc không nhịn nổi, nhịn nhiều năm như vậy, cảm giác có thoải mái không?”
Nghe vậy, sắc mặt Lưu Lân và Sương Sương thoắt thay đổi.
“Mày... mày cũng biết rồi ư?”
Sương Sương kinh ngạc nhìn Triệu Dân Thường, ngay cả cảm giác sợ hãi khi bị Triệu Dân Thường dí dao vào mặt cô cũng quên hết. Cô tự hỏi những năm qua mình và Lưu Lân chưa bao giờ dám thân thiết, bất cứ lúc nào hai người cũng giữ một khoảng cách nhất định, làm sao Triệu Dân Thường phát hiện ra chứ, và phát hiện từ lúc nào, nghe giọng điệu hắn cứ như phát hiện ra lâu rồi đấy.
Triệu Dân Thường cầm con dao nhẹ nhàng vuốt mặt Sương Sương, đùa cợt nói: “Nếu không muốn người khác biết, trừ phi mình đừng làm! Nếu không phải thấy những năm qua chúng mày không tằng tịu ăn nằm với nhau, lại thêm ŧıểυ Trạc không thể rời khỏi cô thì tao đã sớm cho chúng mày chết từ lâu rồi.”
Những người yêu nhau, đôi khi không cần bất kỳ động tác nào, chỉ cần một ánh mắt cũng đủ để nhận ra. Tuy rằng những năm qua Sương Sương và Lưu Lân chưa bao giờ có bất kỳ hành động vượt quá giới hạn nào trước mặt Triệu Dân Thường, nhưng ánh mắt họ khi nhìn nhau làm sao có thể thoát khỏi con mắt sành sõi của một dân chơi có tiếng như Triệu Dân Thường được chứ? Chỉ là hắn vẫn chưa muốn vạch trần mà thôi.
Những năm qua hắn hành hạ và ngược đãi với Sương Sương, ngoài việc tâm lý của hắn có chút biến thái thì ít nhiều cũng là vì trả thù Sương Sương phản bội hắn về mặt tinh thần.
Nhìn con dao trong tay Triệu Dân Thường lướt qua lướt lại trên mặt Sương Sương, trái tim Lưu Lân như treo lơ lửng, giờ phút này, cho dù anh ta tức giận thế nào đi nữa cũng chỉ có thể ngoan ngoãn lặng im, ánh mắt đầy khẩn cầu: “Anh đừng làm Sương Sương bị thương, cô ấy không hề sai, người sai chính là tôi, do tôi thích cô ấy, do tôi bám lấy cô ấy, không hề liên quan gì đến cô ấy cả.”
Triệu Dân Thường lắc đầu: “Đang che giấu cho cô ta sao? Hay là vì mày lo sợ tao thật sự rạch nát mặt cô ta. Chậc chậc, nói cho cùng, tình yêu của mày cũng đếch có gì khác biệt hết, chẳng qua cũng chỉ là thích gương mặt xinh đẹp của cô ta thôi.”
“Không!”
Thấy nỗi bi thương thoáng qua trong mắt Sương Sương, Lưu Lân đột ngột gào lên: “Đừng đem mình ra so sánh với tôi, anh căn bản không có tư cách nói từ yêu, anh mãi mãi không thấy tâm hồn Sương Sương đẹp biết bao, giống như anh ngày ngày thay phụ nữ như quần áo, nông cạn chỉ biết xem mặt mà bắt hình dong.”
Triệu Dân Thường khinh thường khẽ à một tiếng: “Nếu nói như thế, mày yêu tâm hồn đẹp của cô ta phải không, vậy thì bề ngoài cô ta có đẹp hay không thì bản thân mày không hề để ý đúng không, thế tao vẽ vài nhát lên mặt cô ta xem mày còn tiếp tục yêu cô ta được không.”
Chưa dứt lời, tay Triệu Dân Thường đã kéo một vết thật dài trên má trái Sương Sương, máu lập tức bắn ra đỏ ngầu.
“A...”
“Triệu Dân Thường, đồ điên này...” Sau tiếng kêu đau của Sương Sương là tiếng rít gào không kiềm chế được của Lưu Lân, anh ta vừa nhúc nhích, định bất chấp xông lên.
“Đứng im, nếu không vết dao tiếp theo của tao không chỉ ở trên mặt đâu.” Triệu Dân Thường cười đắc ý, lại kề con dao vào cổ họng Sương Sương.
Lưu Lân dừng tất cả động tác, hoảng sợ nhìn Triệu Dân Thường, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Song lúc này, Sương Sương lại không hề sợ hãi, mặc cho má trái chảy máu ròng ròng, cô nở nụ cười thê lương với Lưu Lân, sau đó mở miệng nói với Triệu Dân Thường: “Đủ rồi, tôi chịu quá đủ rồi. Anh ra tay đi, cho tôi một nhát đi, sống như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì hết. Giết người phải đền mạng, nếu như có thể lấy cái chết của tôi đổi lấy một mạng của anh, vậy chúng ta cùng xuống địa ngục thôi!”
Nói xong, cô đột ngột nhào người về phía trước, không chút do dự chìa cổ của mình vào con dao găm trong tay Triệu Dân Thường.