Sương Sương vừa nghe, sắc mặt thoáng cái trắng bệch. Gần như chẳng hề do dự, Sương Sương xông về phía cửa phòng, định khóa trái cửa lại.
Tuy nhiên Triệu Dân Thường đã sớm biết Sương Sương sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, thừa dịp phá cửa không được bèn lấy chìa khóa ra mở cửa, sau đó đạp tung cửa phòng.
Kết quả, Sương Sương đang xông lên đúng lúc va vào cánh cửa bị đạp mở, nhất thời cả người bị bật ra sau bốn năm bước ngã nhào xuống đất.
“Sương Sương của tôi, dạo này em càng lúc càng không ngoan khiến tôi đau lòng lắm.”
Giọng nói Triệu Dân Thường có vẻ lo lắng, tay trái túm lấy tóc Sương Sương kéo mạnh về phía sau, tay phải lạnh như băng vuốt ve gương mặt xinh đẹp của cô ấy. Hắn đột nhiên giơ tay tát: “Có phải cô rất bất mãn với tôi không hả? Tại sao lại ngày càng lạnh nhạt với tôi, có phải dạo này tôi không làm cô thỏa mãn không? Ok, tối nay tôi sẽ cho cô vui vẻ ngất trời. Đào Kiên, đi thôi nào.”
Triệu Dân Thường vừa cất tiếng gọi, người phụ nữ đi cùng hắn lập tức nở nụ cười lẳng lơ bước tới. Nếu Hoắc Mạnh Lam ở đây nhất định sẽ nhận ra, người phụ nữ này chính là nữ thư ký của hắn ta lúc làm việc ở tập đoàn Triệu thị, Đào Kiên từng mấy lần cùng hắn điên cuồng trong phòng làm việc. Nhưng kể từ khi Hoắc Mạnh Lam rời khỏi tập đoàn Triệu thị, hai con người quấn quýt với nhau vì lợi ích này cũng quên lãng nhau.
Bốn năm qua đi, cô ta đã sớm dựa vào thủ đoạn của mình, từ thư ký trèo lên vị trí giám đốc bộ phận kinh doanh mà ngày đó Hoắc Mạnh Lam từng đảm nhiệm. Gần đây Đào Kiên lại leo lên giường của Triệu Dân Thường, hơn nữa kỹ thuật giường chiếu của cô ta rất hợp với khẩu vị của Triệu Dân Thường, vừa điên cuồng lại da^ʍ đãиɠ. Hai người rất nhanh đã quấn lấy nhau chơi đến khí thế ngất trời.
Sương Sương rơi vào tay hai người đó, kết quả chỉ thoáng nghĩ là biết.
Đào Kiên đè Sương Sương lại, khởi xướng một trò chơi vô cùng ghê tởm, cô ta bắt đầu hôn thắm thiết Sương Sương như một người đàn ông. Triệu Dân Thường đứng bên cạnh nhìn không khỏi liếʍ môi, ngay sau đó hắn bắt đầu cởi quần áo. Đến lúc chỉ còn lại chiếc qυầи ɭóŧ, hắn rút thắt lưng ra, bất chấp tất cả nhào lên người Đào Kiên và Sương Sương, vừa quật vừa cười hung ác. Đây chính là thú vui tàn bạo mà dạo gần đây Triệu Dân Thường thích chơi nhất. Trò trước mặt chỉ là kiểu bình thường nhất.
Tiếng kêu da^ʍ đãиɠ của Đào Kiên vang lên không ngừng, nhịp nhàng theo từng cú quất của Triệu Dân Thường, có vẻ như cô ta đang rất sướиɠ.
Sương Sương lại cắn chặt răng, chẳng phát ra chút âm thanh nào, mặc dù chiếc roi da quất trên người khiến cô ấy đau đến mức không thiết sống.
“Kêu đi, tôi bảo cô kêu cơ mà!”
Thấy Sương Sương cứng đầu không chịu mở miệng kêu rên, Triệu Dân Thường không khỏi giận dữ. Hắn bắt đầu nổi điên không ngừng quất mạnh lên người Sương Sương, những nhát roi này vô cùng hung ác và nặng tay.
Đồ ngủ trên người Sương Sương lập tức rách toác, vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới. Chiếc roi da quất xuống liên tục tạo thành những vết roi tứa máu bung toác da thịt, nhìn thấy mà giật mình. Thế nhưng Sương Sương vẫn cắn chặt môi, ánh mắt cương quyết, chỉ hừ một tiếng, cho dù môi dưới đã bị cô cắn bật máu.
Cô sẽ không kêu, đây là cách phản kháng im lặng của cô đối với Triệu Dân Thường, và đây cũng là vì… Lưu Lân.
Cô không thể kêu, bởi vì cô vừa kêu là Lưu Lân sẽ nghe thấy tiếng của cô. Cô không thể để anh lo lắng, càng không thể để Lưu Lân vì cô làm ra chuyện bồng bột gì đó trong cơn kích động. Cô không muốn anh phải chịu bất cứ tổn thương nào. Anh đã đợi cô bốn năm liền, chờ đợi cô bốn năm đã đủ rồi, quá đủ rồi.
Nhưng cô không biết, vừa rồi Lưu Lân đã nghe thấy tiếng phá cửa của Triệu Dân Thường. Giờ phút này, Lưu Lân đang đứng ở ngoài cửa. Anh dựa lưng vào vách tường lạnh băng, mười ngón tay siết chặt, găm sâu vào lòng bàn tay đầy máu, gương mặt tuấn tú lạnh lẽo đáng sợ, toàn thân đều run rẩy vì kiềm chế.
Chuyện làm người ta đau khổ nhất trên đời không có gì hơn là nhìn người phụ nữ mình yêu bị một người đàn ông khác làm nhục và bạo hành.
Những năm qua, anh đã nhìn đủ rồi, cũng chịu đủ rồi. Anh không muốn nhẫn nhịn nữa, cũng không quan tâm hình phạt nặng nề phải gánh chịu sau đó vì sự kích động của mình.
“Rầm!”
Một tiếng vang thật lớn truyền đến, Lưu Lân mạnh mẽ đạp phăng cửa ra.
Nhưng khi trông thấy rõ cảnh tượng trong nhà, trái tim Lưu Lân lại như bị bóp nghẹn, đặc biệt là lúc nhìn thấy Sương Sương gần như cả người đẫm máu gục trên mặt đất, bị Triệu Dân Thường cười hung tợn quất từng nhát roi đau đớn.
Vào khoảnh khắc này, tất cả lý trí của anh bay biến toàn bộ, cả người Lưu Lân trong nháy mắt như bị lửa giận thiêu cháy. Anh sải bước xông về phía Triệu Dân Thường, sau đó thuận tay nhấc cái ghế bên cạnh, gầm lên đầy giận dữ, đập một nhát xuống đầu Triệu Dân Thường.
Lúc này Lưu Lân hoàn toàn không muốn quan tâm đến hậu quả nữa, cho dù cái đập này trực tiếp đánh chết Triệu Dân Thường, anh cũng quyết phải làm vậy.
Bốn năm nhẫn nhịn nhất thời bộc phát, không ai có thể tưởng tượng đó chính là sự điên cuồng thế nào.