Buổi trưa, Lâm Phiên Phiên đang mơ mơ màng màng trong giấc ngủ thì bị tiếng cười ầm ĩ dưới nhà làm cho tỉnh giấc, trong đó tiếng cười của Hứa Bành là vang lên to nhất.
Mấy ngày nay Lâm Phiên Phiên bị ốm nghén rất nặng, cô không hôm nào được ngủ ngon giấc. Bây giờ lại bị tiếng ồn ào làm cho tỉnh giấc mà không có cách nào ngủ tiếp được, thế là cô mau chóng thức dậy, mặc chiếc áo ngủ rồi mở cửa đi ra ngoài.
"Thập Thất và Thập Bát đứng im như dẫm phải mìn ở cửa.
Lâm Phiên Phiên hỏi hai người: "Trong nhà có ai đến vậy?"
Là ai có thể làm cho Hứa Bành cười vui vẻ như vậy?
Người thích buôn chuyện như Thập Bát nhanh nhảu nói: "Là cô Mạc đến ạ, lại còn mang theo rất nhiều quà nữa!"
"Cô Mạc?"
Lâm Phiên Phiên nghiêng đầu lẩm bẩm cái tên kia, lẽ nào là Mạc ŧıểυ Vang - chị gái của Mạc Tiên Lầu? Nghĩ đến đó, Lâm Phiên Phiên chợt cảm thấy hứng thú: "Để tôi đi xem xem."
"Đừng đi! "
Thập Thất và Thập Bát chạy đến chặn trước mặt Lâm Phiên Phiên gần như cùng lúc.
"Tại sao?"
Phản ứng quá khích của cả hai làm Lâm Phiên Phiên ngớ người, trong đầu như hiểu ra, cười nói: "À, tôi bị đãng trí thật rồi, ai lại mặc đồ ngủ đi gặp người ngoài thế này được, thất lễ quá. Vậy đi, để tôi về phòng thay quần áo."
Nói xong cô lập tức quay về phòng, đóng cửa lại.
Thập Thất và Thập Bát nhăn nhó nhìn nhau không biết phải làm sao.
Thập Thất nói: "Làm sao bây giờ? Nhìn phản ứng của cô ấy thì khả năng là cậu cả còn chưa nói cho cô ấy biết thân phận của cô Mạc, bây giờ để hai người chạm mặt nhau chỉ sợ sẽ khiến cô ấy thiệt thòi."
Thập Bát cũng nhíu mày nói: "Đều tại tôi vừa nãy nhanh mồm nhanh miệng quá, nói lộ hết ra, có điều nói đi nói lại thì cô Mạc cũng chia tay với cậu cả từ lâu rồi, đâu còn lập trường gì mà gây rắc rối cho cô ấy nữa."
Từ trước đến giờ Lâm Phiên Phiên luôn đối xử với mọi người rất dịu dàng và rộng lượng, Thập Thất, Thập Bát tuy rằng chỉ là người giúp việc nhưng cô chưa bao giờ coi hai người là đầy tớ cả. Trong lòng Thập Thất, Thập Bát sớm đã chấp nhận Lâm Phiên Phiên rồi, cái này gọi là có đi có lại. Đương nhiên, giữa Lâm Phiên Phiên và Mặc ŧıểυ Vang, bọn họ chắc chắn sẽ đứng về phía Lâm Phiên Phiên.
"Hai em gái à, xì xào to nhỏ về người khác sau lưng, đây không phải thói quen tốt đâu!"
Trong lúc hai người đang âm thầm lo lắng cho Lâm Phiên Phiên, phía sau đột nhiên lại vang lên tiếng của một người phụ nữ, từ ngữ dù khá lịch sự nhưng giọng điệu lạnh lùng đủ để làm người khác không rét mà run.
Thập Thất, Thập Bát hoảng sợ quay đầu lại nhìn, thấy Mạc ŧıểυ Vang không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng bọn họ, khoanh tay nhìn Thập Thất, Thập Bát nửa cười nửa không, khí chất mạnh mẽ đó áp chế Thập Thất, Thập Bát đến thở cũng không dám thở.
"Cô Mạc!"
Hai người lập tức cúi đầu xuống, không dám nhiều lời.
Mạc ŧıểυ Vang lạnh lùng nhìn bọn họ rồi tiến về phía trước, giơ tay gõ cửa phòng của Lâm Phiên Phiên.
"Ai đó?"
Trong phòng, Lâm Phiên Phiên vừa mới cởi áo ngủ xuống, nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài lại vội vàng khoác chiếc áo ngủ lên.
"Mạc ŧıểυ Vang!"
Bên ngoài, Mạc ŧıểυ Vang kiêu ngạo nói tên của mình.
Mấy hôm nay, cô ta rất muốn gặp mặt Sở Tường Hùng, nhưng đáng tiếc, Sở Tường Hùng luôn tìm cách trốn tránh cô ta, không cho cô ta chút cơ hội nào. Đã vậy, cô ta chỉ còn cách tự tìm đến tận cửa mà thôi.
Lâm Phiên Phiên ngây người ra một lúc, rồi cũng lấy lại bình tĩnh ra mở cửa phòng.
Lần đầu gặp mặt, nhưng Lâm Phiên Phiên không thể không thừa nhận rằng, Mạc ŧıểυ Vang còn đẹp hơn trong tưởng tượng của cô.
Vẻ đẹp của Mạc ŧıểυ Vang lấn át tất cả, đẹp đến chói mắt, chỉ cần nhìn một lần thôi sẽ khiến người ta ghi nhớ cả đời khó có thể quên được.
Hơn nữa cô nàng còn trang điểm rất kì công, mái tóc xoăn màu sợi đay, bên trên mặc một chiếc áo sơ mi tím đẹp mắt, bên dưới mặc chiếc váy dài trắng như tuyết, chân thì đi đôi giày cao gót màu mận chín vô cùng hài hoà, làm vóc dáng vốn đã cao gầy của cô càng trở lên thon thả hơn, thật là khiến người đối diện phải động lòng.
Lâm Phiên Phiên cao tới 1m72cm mà Mạc ŧıểυ Vang còn cao hơn cô mấy phân nữa. Đương nhiên đây là tác dụng của việc đi giày cao gót, vì lúc đó Lâm Phiên Phiên chỉ đi đôi dép trong nhà, nếu Mạc ŧıểυ Vang cởi đôi giày cao gót đó ra thì hai người cũng không chênh nhau là bao.
Lâm Phiên Phiên ngây ra như người mất hồn trước vẻ đẹp yêu kiều của Mạc ŧıểυ Vang.
Cùng lúc đó, Mạc ŧıểυ Vang cũng vô cùng kinh ngạc trước vẻ đoan trang thanh tú của Lâm Phiên Phiên, gương mặt mộc không chút phấn son, toàn thân cô toát lên vẻ đẹp khiến người ta cảm thấy thật dễ chịu.
Chỉ nhìn một cái, vốn Mạc ŧıểυ Vang còn có phần khinh địch lại lập tức nghiêm túc hẳn.
Không cần Lâm Phiên Phiên mời vào, cô ta đã không chút khách sáo tự đi vào phòng Lâm Phiên Phiên, rồi trở tay đóng cửa lại.
Lâm Phiên Phiên giật mình, cô biết Mạc ŧıểυ Vang có thái độ với cô, nếu như cô còn không nói gì thì cô chính là con ngốc rồi.
"Cô Mạc tìm tôi có chuyện gì?"
Lâm Phiên Phiên thật sự không nghĩ ra mình đã đắc tội với cô ŧıểυ thư nhà giàu này từ lúc nào.