Vì anh bức thiết muốn biết câu trả lời của cô, mỗi giây cô im lặng đối với anh mà nói chính là cô đang do dự, và anh không cần một mối tình do dự không dứt khoát.
"Vâng!" Hạ An Ninh cắn môi, kiên quyết nói ra từ này.
"Chắc chắn sẽ không hối hận chứ?" Giọng Cung Vũ Trạch lạnh lùng hơn.
Hạ An Ninh cô gắng kìm nén không để nước mắt rơi xuống, cô nuốt nước miếng, giọng khàn khàn: "Không hối hận!"
Cung Vũ Trạch cười nhạt: "Được, những gì cô nợ tôi cũng không cần trả nữa, vì đó là những thứ trước đây tôi cam tâm tình nguyện cho cô, nhưng sau này cô sẽ không được hưởng đặc quyền như vậy nữa."
Trái tim Hạ An Ninh đau nhói khiến cô không thể thở được, trong ánh sáng lờ mờ, cô cúi đầu ngồi bên cạnh anh, có cảm giác sống không bằng chết.
"Nếu cô đã không biết ý nghĩa của hai từ trân trọng, vậy thì chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nữa." Nói xong anh vươn tay kéo tấm chắn trước mắt lên, nói với vệ sĩ đang lái xe: "Dừng xe."
Hạ An Ninh đầu óc trống rỗng, cô quay đầu nhìn một bên khuôn mặt của Cung Vũ Trạch, vẫn là đường nét như tranh vẽ, nhưng hoàn toàn lạnh lùng không cảm xúc.
Cung Vũ Trạch quay sang nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chặp, cho dù ánh sáng lờ mờ nhưng gương mặt cô vẫn trắng sáng, mỗi đường nét trên khuôn mặt đều là hình dáng anh từng yêu thích nhất.
Cho dù là thời điểm này, khi cô nhìn anh như vậy, trái tim kiên định của anh vẫn có thể dao động vì cô, trái tim anh lại muốn hạ mình hỏi lại một câu "thực sự không muốn về lại bên anh sao?"
Nghĩ vậy anh lại không kìm lòng được, lên tiếng hỏi: "Cho cô một em một cơ hội lựa chọn! Có muốn về lại bên anh không?"
Xe dừng lại, Hạ An Ninh cúi đầu, mỗi lần đối mặt với câu hỏi này của anh, trái tim cô lại giống như bị cắt đi một miếng, vì sự từ chối của cô bắt buộc phải trở nên kiên định hơn.
Nếu không cô sẽ mềm lòng, cô sẽ suy sụp trước mặt anh.
Cung Vũ Trạch đợi vài giây, không đợi được kết quả mà mình muốn, anh nói với Hà Vĩnh ở ghế lái phụ: "Chú Hà, đưa cô ta về đi."
"Vâng! Thiếu gia." Hà Vĩnh mở cửa xuống xe, sau lưng có một chiếc xe của vệ sĩ, ông mở cửa xe ra, nói với Hạ An Ninh: "Hạ ŧıểυ thư, mời xuống xe!"
Hạ An Ninh ngồi bất động, cô cúi đầu, giọng nói đầy ý xin lỗi: "Xin lỗi! Em có lỗi với anh!"
"Bây giờ tôi không muốn nghe câu nói này, sau này cũng không muốn nghe." Cung Vũ Trạch nói xong, trên môi cười nhạt: "Dù sao thì chúng ta cũng không phải người cùng một thế giới, sau này sẽ không gặp lại nữa, cô cũng không cần phải nói lại!"
Không có gì khiến trái tim Hạ An Ninh đau đớn như câu nói này, sau này sẽ không gặp lại nữa, hôm nay anh quay lưng đi, sẽ đặt dấu chấm hết cho mọi quan hệ giữa họ.
Cung Vũ Trạch cắn chặt răng, nhìn cô gái cúi đầu đứng trước cử xe, anh vẫn nói ra lời nói trong đáy lòng mình: "Hạ An Ninh, tôi chưa từng gặp cô gái nào tàn nhẫn như cô, cô là người con gái đầu tiên lừa gạt tình cảm của tôi."
Nói xong Cung Vũ Trạch lại tự mỉa mai cười nhạt: "Coi như tôi mù, lái xe."
Vệ sĩ phía rước lập tức lái xe đi, Hạ An Ninh nhìn theo bóng xe, trong đầu vẫn là câu nói mỉa mai của Cung Vũ Trạch, trái tim cô đau đớn cực độ, người cô lảo đảo, bỗng nhiên mềm nhũn ngất lịm đi.
Hà Vĩnh đứng bên cạnh cô liền giơ tay ra đỡ cô, nói với vệ sĩ: "Mở cửa xe ra, đưa cô ấy vào."
Hạ An Ninh nằm ở ghế sau, vệ sĩ và Hà Vĩnh ngồi ở phía trước, Hà Vĩnh quay đầu lại nhìn Hạ An Ninh, ông loáng thoáng đoán được cô ngất xỉu là vì lời nói gây tổn thương của Cung Vũ Trạch.
Nhưng ông không muốn tìm hiểu, ông thở dài, có lẽ cô gái này và thiếu gia có duyên phận.
"Đừng nói với thiếu gia việc Hạ ŧıểυ thư ngất xỉu." Hà Vĩnh dặn dò vệ sĩ.
"Được thôi!" Vệ sĩ lên tiếng đồng ý.
Sau lưng, Hạ An Ninh chìm vào thế giới tối tăm, cô chạy điên cuồng, cô đang ra sức khóc, xung quanh cô chỉ có một màu đen tối, không có đường ra, không có ánh sáng...
Cô sợ hãi, đau đớn, tuyệt vọng...
Mọi tâm trạng tiêu cực đều bám chặt lấy cô, khiến cô rơi vào cảm giác đau khổ không thể nào thoát ra được.
Điều này như thể muốn lấy mạng của cô.
Hà Vĩnh cũng có phần lo lắng cho Hạ An Ninh, ông bảo vệ sĩ lái xe tới một bệnh viện gần đây, đưa Hạ An Ninh vào viện kiểm tra, Hạ An Ninh từ từ tỉnh dậy dưới ánh sáng chói lóa.
"ŧıểυ thư, cô tỉnh lại rồi sao? Có cảm giác khó chịu ở đâu không?" Bác sĩ hỏi cô.
Đôi mắt mơ màng của Hạ An Ninh dần dần có điểm tập trung, cô giống như người mất hồn, lắc đầu.
Hà Vĩnh thấy cô tỉnh lại cũng không có việc gì, liền chuẩn bị đưa cô về nhà, Hạ An Ninh ngồi ở ghế sau không hề lên tiếng, thi thoảng mới có tiếng sụt sịt khe khẽ.
Khi tới trước cửa nhà, Hà Vĩnh giúp cô mở cửa xe.
"Cám ơn chú Hà." Hạ An Ninh cám ơn ông.
Hà Vĩnh nhìn cô khẽ thở dài: "Hạ ŧıểυ thư, cô cũng đừng buồn, nếu cô đã lựa chọn cuộc sống cho mình như vậy thì hãy kiên định bước tiếp, thiếu gia nhà chúng tôi sẽ có cuộc sống thuộc về cậu ấy."
Hạ An Ninh nghe ra ý nghĩa trong lòng nói của Hà Vĩnh, mặc dù cô không phải người nhạy cảm nhưng cô biết, Hà Vĩnh là quản gia của Cung Vũ Trạch, ông hi vọng tương lai của anh có một người con gái tốt hơn ở bên cạnh anh.
"Cô cũng đừng giận, tôi chỉ là cảm thán chút thôi!" Hà Vĩnh mỉm cười.
Hạ An Ninh lắc đầu: "Tôi không giận, tôi biết nên làm gì."
Trước đây tình cảm của cô và Cung Vũ Trạch, chỉ có họ chìm đắm trong thế giới tình yêu mới cảm thấy không sợ bất cứ thứ gì, nhưng suy nghĩ của người ngoài thì vẫn cho rằng cô không xứng với Cung Vũ Trạch.
Khi cô và Cung Vũ Trạch ở bên nhau, Hà Vĩnh đối đãi lễ độ với cô, điểm này đã thể hiện cách đối nhân xử thế của Hà Vĩnh, bây giờ ông chỉ làm việc của một quản gia nên làm.
Hà Vĩnh ngồi trên xe rời đi, Hạ An Ninh đứng tại chỗ, trong đầu là toàn bộ những lời Cung Vũ Trạch nói tối nay, từng giọng điệu lời nói đều chứng tỏ rằng cô đã thành công khiến anh ghi hận.
Anh hận cô!
Chỉ nghĩ tới ba chữ này thôi, trái tim cô cũng đau đớn khiến cô không tài nào thở nổi.
Cung Vũ Trạch không tới bệnh viện mà là Hà Vĩnh gọi bác sĩ tới biệt thự điều trị cho anh. Sau khi Cung Vũ Trạch trở về, nhiệt độ tăng lên ba mươi chín độ, bác sĩ đều không biết tại sao thuốc không có tác dụng đối với anh?
Thế là bác sĩ chỉ đành cẩn thận dụng thuốc, lại cẩn thận quan sát, Cung Vũ Trạch không hề ăn gì cứ thế ngủ thiếp đi.
Trong cơn mơ, anh ngủ không ngon giấc, giống như bị điều gì đó đả kích mãnh liệt khiến nhiệt độ của anh lúc cao lúc thấp.
Khiến những người bên cạnh anh thấp thỏm không yên.
Cũng may tới nửa đêm, nhiệt độ của anh quay lại ba mươi tám độ, Hà Vĩnh đã nghĩ tới việc gọi điện cho ba mẹ anh, nhưng thấy tình hình có tiến triển lại thôi.