Hạ An Ninh còn đang ngây người, một gã trai trẻ ở bên cạnh cứ nhìn chằm chặp chiếc túi trong tay cô, khi Hạ An Ninh định bỏ điện thoại vào túi, gã ta đột nhiên thò tay giật lấy điện thoại của cô và bỏ chạy.
Hạ An Ninh đầu óc trống rỗng vài giây, sau đó lập tức đuổi theo: "Trả lại điện thoại cho tôi... trả lại điện thoại cho tôi."
Tên cướp đó sao có thể trả lại điện thoại cho cô được? Đây là một chiếc điện thoại Apple rất đáng giá, hắn ta là kẻ cướp chuyên nghiệp, rất quen thuộc đoạn đường này, Hạ An Ninh có đuổi thế nào đi nữa cũng không thể đuổi kịp.
"Trả lại cho tôi... trả lại điện thoại cho tôi..." Ở sau lưng, Hạ An Ninh vừa đuổi theo vừa lo lắng kêu gào, trong lòng vô cùng tuyệt vọng.
Chiếc điện thoại đó có hình của cô và Cung Vũ Trạch, là toàn bộ kí ức của họ trong quá khứ, là hoài niệm cuối cùng của cô, nhưng bây giờ ông trời đã cho người cướp mất rồi.
"Đừng... đừng lấy nó... trả lại cho tôi..." Hạ An Ninh tuyệt vọng dựa vào một gốc cây, cô nhìn xung quanh, đâu còn bóng dáng của kẻ cướp nữa? Điều đó có nghĩa là điện thoại của cô mất thật rồi.
Cho dù có tìm lại được cũng phải mất rất nhiều công sức, phải tới đồn cảnh sát mới có thể tìm lại.
Hạ An Ninh về lại nơi cô làm mất điện thoại, bên trên có camera an ninh, cô lại có chút lòng tin, tìm tới đồn cảnh sát nơi gần nhất.
Trong đồn cảnh sát, phía cảnh sát cũng thụ lý vụ án của cô, khi lấy camera an ninh ra xem họ nói với cô: "ŧıểυ thư, tên cướp này là tội phạm có tiền lệ ở đây, chúng tôi đã theo dõi hắn rất lâu rồi nhưng hắn thường xuyên gây án ở khắp các nơi trên toàn quốc, muốn bắt hắn cũng không hề đơn giản, hơn nữa điện thoại của cô có thể tìm lại được hay không chúng tôi cũng không thể cho cô một đáp án chính xác được."
"Cầu xin các anh, cầu xin các anh giúp tôi tìm lại điện thoại có được không?" Hạ An Ninh trực khóc, hai mắt đỏ sọng.
Người cảnh sát trẻ tuổi thấy gương mặt cô tái nhợt, không nhẫn tâm đành an ủi: "Được rồi, chúng tôi sẽ cố gắng! Cô hãy để lại điện thoại liên lạc và địa chỉ ở đây, chúng tôi có manh mối gì hoặc tìm được điện thoại của cô sẽ thông báo ngay cho cô."
"Vâng, cám ơn." Hạ An Ninh để lại số điện thoại của mẹ mình lại, bất luận thế nào đi nữa cô cũng không từ bỏ hi vọng này.
Hạ An Ninh bước ra từ đồn cảnh sát, cô lên một chiếc xe bus về nhà, không có điện thoại, trái tim cô như thể trống rỗng, giống như ông trời đang cố tình sắp đặt, có phải muốn cô thực sự quên đi người đàn ông này?
Có phải đang trừng phạt cô vì đã làm tổn thương anh? Vì thế tới một chút hồi ức cũng không để lại cho cô.
Khi Hạ An Ninh về tới nhà đã là hơn sáu giờ, cô vừa rẽ ra từ giao lộ, đột nhiên một chiếc xe thương vụ màu đen bất ngờ mở cửa, Hạ An Ninh giật mình.
Hà Vĩnh bước xuống từ ghế lái phụ, bên cạnh có vệ sĩ mở cửa xe, bóng dáng Cung Vũ Trạch cao lớn đang ngồi bên trong, ánh mắt bắt gặp ánh mắt Hạ An Ninh.
"Tại sao lại tắt máy không nhận điện thoại?" Cung Vũ Trạch giận dữ chất vấn.
Sau khi vừa tỉnh giấc muốn gọi điện cho cô mới phát hiện điện thoại của cô tắt máy, điều này thực sự khiến anh càng thêm phẫn nộ.
Hạ An Ninh trong lòng xót xa, không biết nên nói với anh như thế nào về những việc cô gặp phải.
"Anh có việc gì không?" Hạ An Ninh nhìn anh cách một chiếc cửa xe.
"Chúng ta tìm nơi nào đó nói chuyện, lên xe đi." Cung Vũ Trạch ra lệnh.
Hạ An Ninh giật mình, lúc này vệ sĩ đứng sau lưng cô bỗng nhiên thô lỗ đưa tay đẩy cô, Hạ An Ninh nhào về phía trước theo phản xạ, suýt chút nữa đụng vào cửa xe. Cung Vũ Trạch đưa tay nắm lấy cánh tay đang định vịn lấy thứ gì đó của cô, một người nắm một người kéo, Hạ An Ninh bước vào trong xe thương vụ.
Vệ sĩ sau lưng xin lỗi: "Xin lỗi Hạ ŧıểυ thư, đã mạo phạm rồi!"
Hạ An Ninh quay đầu lại, vệ sĩ kéo cửa xe lên, tay Hạ An Ninh cũng bị Cung Vũ Trạch nắm chặt, kéo cô ngồi vào vị trí bên cạnh anh.
"Các người..." Hạ An Ninh vốn định trách cứ.
Cũng Vũ Trạch hừ một tiếng: "Nếu em ngoan ngoãn nghe lời thì cũng không bị đối xử như vậy."
Hạ An Ninh cúi đầu, cảm nhận ánh mắt không còn yêu thương của Cung Vũ Trạch, cô cảm thấy mình đang tự làm tự chịu.
"Anh định dẫn em đi đâu?" Thực ra Hạ An Ninh trong lòng không hề lo sợ anh sẽ làm gì mình, điều cô lo lắng lắng là ở bên cạnh anh sẽ làm lung lay quyết tâm rời xa anh của cô.
"Đi đi rồi biết." Cung Vũ Trạch không muốn nói với cô.
Hạ An Ninh cúi đầu, nhìn bàn tay đang nắm tay cô, cổ tay có đeo một chiếc vòng màu đen, Hạ An Ninh rút tay ra khỏi tay anh theo bản năng.
Cung Vũ Trạch sững người, sắc mặt vô cùng khó coi.
Hạ An Ninh cắn môi, yên lặng, tấm chắn phía trước kéo lên, khiến không gian phía sau biến thành không gian riêng tư của hai người.
Tĩnh lặng tới nỗi chỉ nghe thấy tiếng hơi thở của nhau, Cung Vũ Trạch hơi thở gấp gáp, vì anh vẫn chưa hạ sốt, vì là sốt cấp tính nên cứ tái đi tái lại.
Trước khi anh xuất viện, nhiệt độ của anh vẫn là trên ba mươi tám độ, lúc này dường như do tâm trạng không tốt nên nhiệt độ lại tăng cao hơn một ít.
Hạ An Ninh thấy hơi thở của anh không được bình thường liền lo lắng ngẩng đầu nhìn anh, vừa hay bắt gặp ánh mắt của anh đang nhìn cô. Cô giật mình vội vã nhìn sang bên cạnh không muốn để anh nhìn thấy sự lo lắng trong ánh mắt cô.
"Anh vẫn đang sốt phải không?" Hạ An Ninh nghe thấy hơi thở nặng nề của anh giống như đang sốt cao.
Cung Vũ Trạch nắm lấy tay cô đặt lên trán mình, Hạ An Ninh cảm thấy trán anh nóng bỏng, cô giật mình ngẩng đầu nhìn anh: "Nóng quá."
Cung Vũ Trạch thấy cô rút tay ra liền cứ thế ép cô phải cảm nhận nhiệt độ của anh: "Bệnh của anh là do em mà ra, em phải chịu trách nhiệm."
Trong giọng nói của anh có sự ỷ lại, bịn rịn.
Hạ An Ninh cũng bất giác thở gấp hơn, đầu cô trống rỗng, không biết nên tiếp lời thế nào.
Hơi thở của Cung Vũ Trạch bất ngờ ghé sát bên tai cô, Hạ An Ninh né người sang một bên theo phản xạ, cô chỉ né qua vì sợ anh sẽ làm gì đó.
Nhưng trong mắt Cung đại thiếu gia, cô đang chê bai sự gần gũi của anh, lập tức sắc mặt anh hồi phục lạnh lùng, ngồi thẳng dậy, hừ một tiếng: "Bây giờ tới sự gần gũi của anh cũng khiến em phản cảm vậy sao?"
Hạ An Ninh sống mũi cay cay, cô tiếp tục giữ tư thế quay mặt đi, cô rất muốn quay lại ôm anh nhưng cô không thể.
"Hạ An Ninh, em chắc chắn sẽ không quay lại với anh nữa chứ?" Giọng Cung Vũ Trạch vang lên trong không gian xe tối tăm, vô cùng lạnh lùng, xen kẽ chút đau khổ.
Hạ An Ninh hai tay nắm chặt vào nhau, ngón tay trắng bệch, cô nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa xe, lặng lẽ không nói gì, cô biết nếu cô trả lời cũng có nghĩa là sẽ xóa bỏ đi tất cả.
"Hãy trả lời anh, lòng nhẫn nại của anh có giới hạn." Cung Vũ Trạch dồn ép cô.