Công chúa Sara đúng là xã giao đến tận đêm khuya, gần mười giờ thì cô mới rời khỏi đó. Trước khi đi, cô cũng nói một tiếng cảm ơn với Cung Muội Muội rồi phái người đưa cô về, nhưng Cung Muội Muội từ chối, vừa hay khách sạn của bọn họ ở cách đấy không xa.
Lúc Cung Muội Muội vừa định đi thì ở phía sau vang lên một giọng nói trong trẻo của nam giới: “Hi, Cung ŧıểυ thư, cô muốn về à?Thật trùng hợp?”
Là Anthony, hắn cứ một mực chờ cô cùng đi, lúc này Cung Muội Muội đúng là hơi sợ việc quay về khách sạn một mình, có một người bạn đi cùng cũng tốt.
“Được.”
“Cô có mang theo áo khoác không?”
“Lúc tới đây tôi được xe đưa đón nên quên không mang.” Lúc này Cung Muội Muội mới phát hiện ra rằng việc cô từ chối để người của công chúa Sara đưa về là sai, bây giờ cô đang mặc một bộ lễ phục dài, ở trong phòng tiệc có hệ thống sưởi rất ấm áp nhưng mà thời tiết bên ngoài lạnh đến nỗi cứng cả người!
Anthony lập tức cởi chiếc áo vest của mình đưa cho cô: “Cô khoác vào đi.”
“Không cần đâu.” Cung Muội Muội ngại ngùng không nhận.
“Cô yên tâm đi, tôi là đàn ông mà, hơn nữa tôi còn mặc áo giữ nhiệt bên trong nữa, hoàn toàn không thể đông cứng lại được đâu. Ngày mai cô còn phải đi làm, nếu như cô cảm lạnh thì không hay đâu.” Anthony nói.
Cung Muội Muội suy nghĩ một lát, lời hắn nói cũng có lý, vào thời khắc cấp bách như thế này cô không thể nào để bị cảm được, cô đành cảm ơn một tiếng rồi cấm lấy chiếc áo vest màu trắng, sau đó mới liều lĩnh đi ra giữa gió lạnh, bất thình lình ở bên phía cây cột mờ mịt có một giọng nói gọi cô.
“Cung Muội Muội.”
Âm thanh này khiến cho cả người Cung Muội Muội ngẩn ra, cô vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy ở bên cạnh cây cột là thân hình cao lớn của Dạ Lương Thành đang dựa vào đó, không biết là đang đợi ai đó hay là đang đợi cô.
Anthony cũng có thể nghe hiểu được một vài câu tiếng Trung, hắn ta hỏi Cung Muội Muội: “Là bạn của cô à?”
“Ừm! Anthony! Anh về trước đi nhé!” Cung Muội Muội vừa nói vừa cởi chiếc áo vest màu trắng ra muốn trả lại cho hắn ta.
“Không cần cởi đâu, cô cứ mặc đi!” Anthony lập tức ngăn cản cô.
Đúng lúc này, câu nói vừa trầm thấp vừa lộ ra vẻ buồn phiền ra lệnh cho cô: “Trả lại cho anh ta đi.”
Cung Muội Muội nhanh chóng cởi chiếc áo vest ra rồi nhét vào trong lồng ngực Anthony: “Cảm ơn anh nhé, tôi không cần nữa đâu.”
Thời điểm mà cô cảm thấy được ý lạnh ập vào cơ thể mình thì trên bả vai cô lập tức được khoác một chiếc áo quân phục vừa rộng thùng thình lại vừa ấm áp, hơi thở quen thuộc làm cho Cung Muội Muội ngây người mất mấy giây, sau đó cô không chút khách khí mà kéo chặt hai bên chiếc áo.
Anthony nhìn thấy động tác của Dạ Lương Thành thì lập tức tỉnh ngộ, hắn ta cười cười: “Vậy thì tôi đi trước đây.” Nói xong, hắn ta bước từng bước lớn rời khỏi đó.
Sau khi Anthony rời đi, cơ thể của Cung Muội Muội lập tức bị người đàn ông kéo ra sau cây cột tối tăm, Cung Muội Muội bị lồng ngực của người đàn ông ép dựa lên cây cột.
“Không phải là anh đã nói rằng không cho phép em đến gần người đàn ông khác rồi sao? Còn dám mặc áo của hắn nữa?”
Dạ Lương Thành muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn có chút buồn bực mà nhéo chiếc mũi nhỏ của cô. “Đồ ngốc này.” Ra ngoài mà không mang cả áo khoác, muốn cơ thể của mình chịu lạnh à?
Cung Muội Muội có chút bất lực nhìn hắn, nhưng bây giờ cũng coi như không quá lạnh, bởi vì áo quân phục của hắn ấm chết đi được!
“Anh đưa em về.” Dạ Lương Thành nói xong thì liền nắm lấy tay cô bước ra ngoài từ trong bóng tối.
Lúc này, chiếc xe của hoàng gia đang dừng ở bên cạnh, Dạ Lương Thành và cô trao đổi mấy câu rồi sau đó ngồi vào phía trong chiếc xe, chạy về phía khách sạn cách đó 1km.
Bên trong xe, Cung Muội Muội liên tục phải nhẫn nhịn không hỏi một số câu, nhưng mà không hỏi thì lại càng buồn bực khó chịu, cô ngẩng đầu lên trêu ghẹo mà hỏi hắn: “Có phải anh rất mong chờ bữa cơm tối mai cũng công chúa Sara đúng không?”
“Nói bậy bạ gì thế?” Dạ Lương Thành hừ nhẹ một tiếng.
“Anh không mong chờ ư?” Cung Muội Muội hỏi đến cùng.
“Anh chỉ là đang ứng phó loa qua mà thôi.” Dạ Lương Thành nhíu mày.
Cung Muội Muội nhếch môi, cô biết, đây là nhiệm vụ hữu nghị và giúp đỡ lẫn nhau, cho nên, giữa hai nước không thể để rạn nứt tình cảm được, vì vậy mà tạo mối quan hệ tốt đẹp với Hoàng gia nước X là một trong những chuyện nằm trong phạm vi công việc của Dạ Lương Thành.
“E rằng tối ngày mai, em sẽ ngồi bên cạnh anh để phiên dịch đấy.” Cung Muội Muội có chút buồn bực mà phồng chiếc miệng nhỏ lên.
“Nếu như em không thích thì anh sẽ phái người khác đến đấy.” Dạ Lương Thành quan tâm đến tâm trạng của cô, hắn biết là cô nhóc này hình như ghen rồi.
“Không cần, em sẽ tự đi, không có câu nào là em không phiên dịch được cả.” Cung Muội Muội bĩu môi kiên trì nói.
“Em chắc chắn là em có thể phiên dịch như thường chứ?” Dạ Lương Thành không tin tưởng cô cho lắm.
“Đương nhiên là em có thể, anh đừng có mà xem thường thái độ nghiêm túc đối với công việc của em, nếu không tin thì anh cứ chờ mà xem. Còn nữa, anh yên tâm đi, em tuyệt đối sẽ không làm khó dễ cho anh đâu, sẽ không để lộ ra việc em là bạn gái anh đâu.” Cung Muội Muội lộ ra vẻ mặt lo lắng thay cho hắn.
Có thể nhìn thấy được trong ánh mắt của Dạ Lương Thành có chút khó chịu, cô nhóc này lại dám không thừa nhận là bạn gái của hắn?
“Có phải em nói với người ngoài rằng chúng ta chỉ là bạn bè đúng không, sau đó để cho những người đàn ông khác có cơ hội tiếp cận em?” Dạ Lương Thành có chút không vui mà nghiến răng nghiến lợi. Tối hôm nay, hắn đã nhìn thấy rất nhiều ánh mắt của đàn ông cứ nhìn chằm chằm theo mọi chuyển động của cô!
Cái người đàn ông trẻ tuổi vừa mới đi ra lúc nãy đã chú ý đến cô cả buổi tối, sau đó hắn ta lập tức tìm cơ hội để tiếp cận cô.
“Anh không cần biết hắn là ai, nói chung là em tránh xa hắn ra một chút, anh không thích.” Dạ Lương Thành lộ ra vẻ bá đa͙σ hiếm thấy.
Lúc này, chiếc xe đã đến trước cửa khách sạn, Dạ Lương Thành nói với cô: “Em mặc cả áo khoác về đi.”
“Không cần đâu, anh mặc về đi, em vào trong khách sạn là không còn lạnh nữa rồi.” Cung Muội Muội cũng lo hắn sẽ lạnh cóng mất nên cô cởi chiếc áo khoác trên người xuống rồi nhét vào trong lồng ngực hắn.
Dạ Lương Thành chỉ có thể đưa mắt dõi theo bóng dáng bước nhanh vào trong khách sạn của cô, hơi ngây người ra, tối hôm nay, tâm tư của hắn đề đặt hết lên trên người cô, dáng vẻ mặc lễ phục của cô mê người chết đi được.
Dạ Lương Thành bảo tài xế đưa hắn về khách sạn.
Cung Muội Muội về đến phòng thì liền nhanh chóng tìm một cái áo khoác để mặc thêm vào, cô bước nhanh về phía cửa sổ, nhìn thấy chiếc xe màu đen có rèm che kia rời đi, cô liền thở ra một hơi.
Trong lòng cô có chút khó chịu, công chúa Sara rõ ràng là có thiện cảm với Dạ Lương Thành!
Một mình hẹn hắn ăn cơm? Ngộ nhỡ công chúa Sara thích Dạ Lương Thành thì phải làm sao!
Cứ coi như là cố biết với địa vị của công chúa Sara ở nước X thì sẽ không thể gả ra ngoài được, nhưng mà, những cô gái trong Hoàng gia ở nước ngoài đều rất phóng khoáng, lỡ như cô ấy muốn có một đoạn tình duyên ngắn ngủi mong manh với Dạ Lương Thành thì sao?
Bàn tay của Cung Muội Muội không khỏi nắm chặt hơn, Dạ Lương Thành dù sao cũng cần phải đoan chính, công chúa Sara đẹp như vậy, lại còn có sức hấp dẫn đặc biệt của một cô gái phương Tây, Dạ Lương Thành sao có thể chống cự được chứ!
Cung Muội Muội phát hiện ra trong lòng cô tràn đầy sự buồn bực, nhưng mà nếu như ngày mai cô lấy thân phận phiên dịch để đến đấy thì không phải là tận mắt nhìn thấy hắn thưởng thức bữa tối cũng với người phụ nữ khác sao?