Bộ nɠɵạı giao, tòa nhà văn phòng trang nghiêm, khá thấp, đồng thời cũng thể hiện sự uy nghiêm của một quốc gia.
Chiếc xe sang trọng của Cung Dạ Tiêu chạy qua đài phun nước, tại chòi gác của bảo vệ, lái xe trình thẻ vào cửa, xe từ từ đi về phía cửa đại sảnh.
Cung Muội Muội mặc đồ công sở đứng đợi ở đó, sơ mi trắng nghiêm túc kết hợp với quần tây màu đen, là trang phục tiêu chuẩn của nhân viên phiên dịch.
Cô nhìn thấy xe của anh mình chạy tới liền mỉm cười, kéo cửa xe ngồi vào trong.
Vừa ngồi vào, Cung Dạ Tiêu liền quan sát cô một lượt và khen ngợi: "Không tồi, trưởng thành thật rồi."
Cung Muội Muội cười đắc ý: "Đương nhiên rồi, sau này em cũng có thể tự kiếm tiền nuôi sống bản thân rồi."
"Tiền không đủ tiêu sao? Có cần anh chuyển tiền vào thẻ cho em không?" Cung Dạ Tiêu mỉm cười hỏi.
"Chuyển nữa sao? Nếu anh còn chuyển tiếp thì em không dám mang thẻ ra ngoài nữa rồi." Cung Muội Muội trách cứ.
"Tại sao vậy?"
"Ai dám mang mấy trăm triệu tệ tiền tiêu vặt ra đường chứ!" Cung Muội Muội trả lời thẳng thừng.
Cung Dạ Tiêu đành lắc đầu cười, nói với tài xế: "Tới trường học."
"Anh, gần đây anh có liên lạc với Dạ Lương Thành không?" Cung Muội Muội hiếu kỳ hỏi.
"Không, sao vậy?" Cung Dạ Tiêu quay đầu lại nhìn.
"Hai ngày nay không gọi được điện cho anh ấy, không biết tại sao?" Cung Muội Muội giả bộ hỏi vu vơ.
Cung Dạ Tiêu ngạc nhiên hỏi: "Em gọi điện cho cậu ta làm gì?"
"Là vì... là vì lần trước ŧıểυ Trạch nói muối tới nhà anh ta xem mô hình, em nghĩ khi nào có thời gian sẽ dẫn cậu nhóc đi xem nên đã liên hệ anh ta." Cung Muội Muội chột dạ nói.
Cung Dạ Tiêu không hề nghi ngờ gì, anh lấy điện thoại ra, tìm gọi số của Dạ Lương Thành, anh mở loa ngoài, Cung Muội Muội ngồi bên cạnh tâm trạng lập tức trở lên căng thẳng, hai ngày qua cô gọi điện cho Dạ Lương Thành và đều không gọi được.
Nhưng lúc này, điện thoại của Cung Dạ Tiêu lại gọi được, cô có chút kinh ngạc.
"Alo!" Giọng trầm nam tính của Dạ Lương Thành vang lên trong điện thoại.
Trái tim Cung Muội Muội lập tức đập thình thình, Cung Dạ Tiêu cầm điện thoại lên hỏi: "Vẫn đang ở thành phố phải không?"
"Hôm qua tôi vừa về căn cứ."
"Sao về sớm vậy? Bệnh tình ông cậu sao rồi"
"Đã ổn định rồi."
"Vậy định khi nào thì quay lại?"
"Trước tết! Sao đột nhiên gọi điện thoại cho tôi vậy? Muốn mời tôi ăn cơm sao?"
Cung Muội Muội ngồi bên cạnh lập tức xua tay, ra hiệu Cung Dạ Tiêu tuyệt đối đừng nói ra việc cô bảo anh gọi cuộc điện thoại này.
"Đúng vậy! Gần đây bận quá, không có thời gian mời cậu ăn cơm, nếu cậu đã về căn cứ rồi thì đợi trước tết trở lại tôi mời cậu."
"Được!" Dạ Lương Thành trả lời: "Tôi đi huấn luyện đây."
Dạ Lương Thành ngắt điện thoại, Cung Dạ Tiêu ngoảnh đầu nhìn Cung Muội Muội: "Không phải vẫn gọi được sao? Cậu ta đang ở căn cứ, tới trước tết mới về lại."
"Vâng! Vậy em sẽ nói với ŧıểυ Trạch như vậy." Cung Muội Muội nghiến răng trả lời một tiếng.
Cô quay đầu ngắm cảnh ngoài cửa sổ, đôi mắt rơm rớm nước mắt, sao lại vậy? Từ sau tối hôm đó tới giờ, cô không gọi điện cho Dạ Lương Thành được, còn anh mình thì gọi một cái là được?
Nguyên nhân là gì? Lẽ nào Dạ Lương Thành đã cho cô vào danh sách đen? Hoặc cài đặt trạng thái không nghe máy?
Một lát sau, xe tới trường học đón xong ŧıểυ Trạch, Cung Dạ Tiêu định đi đón Trình Ly Nguyệt, Trình Ly Nguyệt nói trong điện thoại rằng Linda sẽ cho cô đi nhờ.
Năm rưỡi, Trình Ly Nguyệt xuống lầu, Linda cũng đi gặp mặt bạn ở nhà hàng gần đó, liền đưa cô tới cửa nhà hàng mà Cung Dạ Tiêu đặt trước.
Trình Ly Nguyệt tâm trạng nặng nề bước vào thang máy, những lời Hoắc Yên Nhiên nói hôm nay có ảnh hưởng rất lớn với cô.
Khi tới cửa phòng, nghe thấy tiếng cười đùa của Cung Muội Muội và ŧıểυ Trạch, Trình Ly Nguyệt lập tức mỉm cười, che giấu tâm trạng bước vào phòng.
Trình Ly Nguyệt mỉm cười ngồi xuống cạnh cô nhưng không dám nhìn sắc mặt Cung Dạ Tiêu ngồi đối diện, nghĩ tới những chuyện xảy ra ở văn phòng hôm nay, mặt cô lại nóng bừng.
"Chị Ly Nguyệt, cho em mượn điện thoại của chị một lát được không? Em sẽ trả chị liền." Cung Muội Muội nói với cô.
"Được thôi!" Trình Ly Nguyệt lấy điện thoại, mở khóa dấu vân tay đưa cho cô, Cung Muội Muội cầm điện thoại bước tới sofa ở bên cạnh ngồi, không biết đang làm gì.
Trình Ly Nguyệt nói với Cung Dạ Tiêu: "Đã gọi món chưa?"
Cung Dạ Tiêu nhìn cô bằng ánh mắt thâm thúy, gật đầu: "Gọi rồi."
Cậu nhóc lập tức chạy tới bên Cung Muội Muội, tò mò hỏi: "Cô ơi, cô đang làm gì thế?"
"Không có gì, điện thoại của cô hỏng rồi, muốn thử một lát." Cung Muội Muội nói dối, cô đã cài đặt xong ở điện thoại của Trình Ly Nguyệt, sau đó gọi vào điện thoại của Trình Ly Nguyệt, quả nhiên đối phương thông báo: "Xin lỗi, số máy quý khách đang gọi hiện không liên lạc được..."
Nước mắt Cung Muội Muội lập tức tuôn trào, cô vội cúi đầu che giấu, cài đặt lại điện thoại như cũ, đưa cho cậu nhóc: "Cầm ra đưa cho mẹ con giúp cô."
Cậu nhóc lập tức cầm ra đưa cho Trình Ly Nguyệt, Cung Muội Muội đứng dậy nói: "Em vào nhà vệ sinh một lát." Nói xong cô liền đẩy cửa bước nhanh về phía nhà vệ sinh, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Tại sao vậy? Tại sao Dạ Lương Thành lại chặn số điện thoại của cô?
Cung Muội Muội đẩy vội cửa nhà vệ sinh, hoảng hốt mở một ngăn toilet, đậy nắp bồn cầu ngồi xuống, cô ôm chặt hai cánh tay, nước mắt lã chã.
Nếu như hôm nay không dùng điện thoại của anh trai để thử, cô còn tưởng rằng điện thoại của Dạ Lương Thành bị hỏng, không ngờ không phải hỏng mà là anh không nghe điện thoại của cô.
Tại sao? Tại sao lại không từ biệt đã về căn cứ, còn chặn cả số điện thoại? Đối với anh ta, mấy ngày ở bên nhau đó không có là gì sao? Không phải anh nói, nếu cô sợ có thể gọi điện cho anh bất cứ lúc nào sao? Lời hứa của anh là vậy sao?
Đồ ăn đã được mang lên, Trình Ly Nguyệt vẫn không thấy Cung Muội Muội quay lại, cô ra ngoài đi tìm, Cung Muội Muội cũng vừa rửa mặt bước ra khỏi nhà vệ sinh, đôi mắt đỏ hoe.
"Muội Muội, em sao vậy? Mắt sao lại đỏ vậy?"
"Không sao đâu, vừa rồi có bụi bay vào mắt, em dụi mắt nên đỏ vậy." Cung Muội Muội vừa nói vừa dụi mắt.
Trình Ly Nguyệt lập tức ngăn cô lại: "Đừng dụi nữa, càng dụi càng đỏ, khi về hãy mua nước nhỏ mắt tiêu viêm để nhỏ!"
"Vâng, được thôi." Cung Muội Muội gật đầu.
Trên bàn ăn, Cung Muội Muội cũng nói bụi bay vào mắt, Cung Dạ Tiêu nhìn cô một lát, Cung Muội Muội và ŧıểυ Trạch vẫn nô đùa vui vẻ với nhau khiến người khác không biết trong lòng cô có bí mật gì, cứ tưởng rằng cô bị bụi bay vào mắt thật.
Sau khi ăn xong, Cung Dạ Tiêu liên đưa Cung Muội Muội về kí túc xá nghỉ ngơi, bây giờ cô đã vào làm ở bộ nɠɵạı giao, được phân tới nhà tập thể, Cung Muội Muội rất thích cuộc sống yên bình và phong phú này, cô không hề tỏ vẻ ŧıểυ thư.
Bên ngoài cửa ký túc xá, Cung Muội Muội vẫy tay với họ sau đó bước vào trong.