Trình Ly Nguyệt rời khỏi phòng gặp gỡ khách hàng nhưng không về lại phòng làm việc mà tiếp tục ra ban công của phòng trà nước, lúc này ở đây không có ai, tâm trạng của cô rối bời, cô cần một nơi không có người để an tĩnh lại.
Trong đầu cô toàn là những điều Hoắc Yên Nhiên nói với cô, cô ta nói thật sao? Cung Dạ Tiêu ở nhà họ Cung phải chịu nhiều áp lực tới vậy sao?
Mặc dù cô không biết hiện lại tình hình nhà họ Cung là như thế nào, nhưng cô đã xem không ít những bộ phim về các gia đình quyền thế kèm theo nhưng tin tức đời thực, cô biết, các gia tộc quyền thế đều không đơn giản, chắc chắn khi đứng trước lợi ích, mọi người đều trở lên mất hết lí trí, không còn nhận ra người thân của mình nữa.
Trong khoảng thời gian cô và Cung Dạ Tiêu chung sống cùng nhau, anh không hề nhắc về việc nhà họ Cung trước mặt cô, cô cũng không hỏi, nhưng hôm nay lời Hoắc Yên Nhiên nói giống như một gáo nước lạnh dội xuống đầu cô, khiến cô sợ hãi.
Hoắc Yên Nhiên ra khỏi đại sảnh của công ty Kaman, ngồi vào trong xe, thần tình phức tạp, cô tin rằng những lời nói hôm nay nhất định sẽ khiến Trình Ly Nguyệt sợ hãi, những cô gái xuất thân bình thường như cô ta, khi đối diện với những vấn đề của một gia tộc lớn làm sao có thể có chính kiến gì.
Cho dù cô không hề phóng đại sự việc cũng đủ để hù dọa cô ta, tuy không nhận được câu trả lời cụ thể của cô ta nhưng chỉ cần nắm bắt việc cô ta yêu Cung Dạ Tiêu cũng đủ khiến suy nghĩ của cô ta lung lay rồi.
Lúc này, chỉ cần nhà họ Cung gây áp lực, cô ta chắc sẽ không bám lấy Cung Dạ Tiêu mà chủ động rút khỏi trận chiến này.
Nghĩ tới cảnh tượng nhìn thấy ở phòng làm việc hôm nay, ánh mắt Hoắc Yên Nhiên lại ánh lên lòng đố kị, nghĩ tới việc được người đàn ông như Cung Dạ Tiêu hôn, đó là cảm giác bay bổng lên tiên như thế nào?
Có điều trước mắt đối với cô mà nói, cô chỉ có thể đợi nhà họ Cung ép Cung Dạ Tiêu và Trình Ly Nguyệt chia tay, đồng thời cố gắng trong thời gian này không làm những việc khiến Cung Dạ Tiêu phản cảm, hơn nữa cô tin rằng bây giờ Cung Dạ Tiêu không để ý tới cô hoàn toàn là vì đã bị ả hồ ly Trình Ly Nguyệt hút hồn.
Tâm tư của những người đàn ông khác rất dễ nắm bắt nhưng trái tim của Cung Dạ Tiêu sâu hun hút như một chiếc giếng cổ, nhìn không thấy đáy.
Trình Ly Nguyệt ngồi bần thần ngoài ban công, Linda tới gọi cô tới căng tin cô mới bừng tỉnh.
Trình Ly Nguyệt tâm trạng nặng nề theo Linda tới căng tin ăn xong rồi về, Linda gọi cô tới phòng làm việc: "Hôm nay em mất hồn sao? Gần đây bản thảo nộp hơi chậm đấy!"
"Em sẽ cố gắng!" Trình Ly Nguyệt lên tiếng bảo đảm.
"Gần đây tâm trạng em không được ổn định, hay là thế này đi, lần này công ty có mấy xuất đi du lịch nước ngoài, chị sẽ dành cho em một xuất."
"Đi mấy ngày?"
"Một tuần."
Trình Ly Nguyệt liền lắc đầu: "Em không đi đâu, em không thể rời xa con em được."
"Em đã ở bên con suốt ba năm rồi, không thiếu gì một tuần, hãy để Cung Dạ Tiêu thực hiện trách nhiệm làm cha đi." Linda khuyên nhủ.
Trình Ly Nguyệt cười khổ: "Rời xa con một ngày em cũng không thể làm được, huồng hồ là một tuần, chị hãy để xuất đó cho người khác đi. Em sẽ cô gắng nộp bản thảo."
Trình Ly Nguyệt nói xong liền về lại phòng làm việc, vừa ngồi xuống chuông điện thoại liền vang lên, cô nhấc điện thoại lên nhìn, là Cung Muội Muội, cô liền mỉm cười nhấc máy: "Alo, Muội Muội!"
"Chị Ly Nguyệt, buổi tối em có thể ăn cơm cùng mọi người được không?" Giọng nói của Cung Muội Muội ở đầu bên kia vọng tới.
"Đương nhiên là được! Chị nghe nói giờ em đã đi làm rồi, ở bộ nɠɵạı giao, thật lợi hại." Trình Ly Nguyệt khen ngợi.
Cung Muội Muội bật cười: "Em mới đi làm được hai ngày, cũng tạm, rất thú vị."
"Được, tối nay hỏi anh em đi ăn ở đâu, nếu nấu ở nhà thì chị sẽ đi mua đồ ăn."
"Không phải vất vả thế đâu, chỉ đi làm cả ngày mệt rồi, để anh em đặt nhà hàng, em muốn ăn một bữa hoành tráng, lát em sẽ gọi điện cho anh ấy."
"Được, tối gặp lại!" Trình Ly Nguyệt đáp một tiếng sau đó ngắt điện thoại.
Trình Ly Nguyệt bây giờ đã hiểu tại sao ba mẹ Cung Dạ Tiêu lại ra nước ngoài kinh doanh nông trại rồi, có lúc, từ bỏ những cám dỗ của tài sản, sống tự do tự tại ngược lại còn tốt hơn.
Mười phút sau, Cung Muội Muội gửi một dòng tin nhắn tới, xác nhận tối đi ăn cơm, địa chỉ cũng đã gửi kèm, hơn nữa cô còn nhắn tin mình sẽ cùng đi đón ŧıểυ Trạch.
Trình Ly Nguyệt trả lời, nếu Cung Muội Muội cũng đi đón ŧıểυ Trạch thì năm rưỡi cô sẽ tan làm, hôm nay chỉ chạy tới chạy lui, tâm tư không ổn định, vẫn không làm được việc gì!
Cung Muội Muội trả lời đồng ý, cô sẽ cùng Cung Dạ Tiêu đi đón ŧıểυ Trạch.
Lúc này Cung Dạ Tiêu không ở văn phòng làm việc của mình, mà ở trong một phòng làm việc nghe hai người đàn ông trung niên báo cáo về quá trình điều tra về vụ án của ba Trình Ly Nguyệt và các bằng chứng có được.
Lúc này họ đang xem những tài liệu mà Cung Dạ Tiêu đưa tới, kinh ngạc hỏi: "Sếp, những tài liệu này anh lấy ở đâu vậy, những tài liệu này vừa hay có thể bổ sung cho phần chúng ta bị thiếu."
"Các anh cứ dùng những tài liệu này đi, soạn ra những bằng chứng có lợi nhất."
"Chắc chắn những tài liệu này an toàn và đáng tin cậy chứ?"
Cung Dạ Tiêu nheo mắt, nghĩ tới những tài liệu này là do Lục Tuấn Hiên giao cho, theo lập trường của anh ta, nhất định an toàn và đáng tin, vì anh ta mong Lục Hải bị hạ bệ hơn bất cứ ai, vì thế những tài liệu tuyệt mật của tập đoàn Lục Thị này cũng chỉ có Lục Tuấn Hiên mới có thể nhanh thu thập nhanh chóng được.
"Được rồi, có những tài liệu này, cuối tháng này bằng chứng đầy đủ, có thể để Trình ŧıểυ thư khởi tố xét xử lại vụ án của ba cô ấy."
"Các anh vất vả rồi."
"Cung tổng, không có anh cũng không có hai anh em chúng tôi ngày hôm nay, chúng tôi nguyện toàn tâm toàn sức giúp anh." Người đàn ông trung niên tuy nhiều tuổi hơn Cung Dạ Tiêu nhưng lòng biết ơn đối với anh là xuất phát từ tận đáy lòng.
Hai anh em có thân phận đặc biệt, đều từng là thành viên nối tiếng của giới vệ sĩ, nhưng vì dính líu vào một vụ án lớn, khi vội vã rút lui thì bị trọng thương, là Cung Dạ Tiêu đã cứu mạng hai anh em họ.
Họ đều là những người có tài, bất luận là năng lực điều tra hay theo dõi các vụ án phức tạp, thân thủ lợi hại hơn những tinh anh trong giới cảnh sát, vì thế Cung Dạ Tiêu đã giao vụ án của Trình Ly Nguyệt cho họ.
"Được, tôi hi vọng tới cuối tháng sẽ có kết quả." Cung Dạ Tiêu đứng dậy.
Hai anh em họ cũng đứng dậy tiễn anh, sau khi Cung Dạ Tiêu rời đi, họ lập tức căn cứ theo tài liệu có được trong tay bổ sung vào những khu vực còn trống trong lần điều tra này, trong tay họ hiện đã nắm giữ đầy đủ chứng cứ việc Lục Hải mượn dao giết người.
Cung Dạ Tiêu ngồi vào xe riêng của mình, nheo mắt, tính toán tới cuối tháng vẫn còn một tuần nữa.
Một tuần, rất tốt.
Xe của Cung Dạ Tiêu đi đón Cung Muội Muội, gần đây em gái anh bất gì vô cùng thần bí, cho dù Cung Muội Muội không gọi điện cho anh, anh cũng phải gọi điện cho cô.
Cung Muội Muội còn bận gì chứ? Cô bận tới bộ nɠɵạı giao báo danh, bận thích ứng với môi trường làm việc, mặc dù cô là công chúa của nhà họ Cung, nhưng ở bộ nɠɵạı giao, cô chẳng qua chỉ là một nhân viên quèn.