Ở đây nước lẩu lấy vị cay làm chủ đa͙σ, Cổ Duyệt nghe nói Nhiếp Quân Cố muốn ăn thử mùi vị của quán lẩu này, liền dắt anh qua đây.
Cổ Duyệt ăn cay không thành vấn đề, nhưng người đàn ông nào đó ngồi phía đối diện, khuôn mắt trắng trẻo tuấn tú, lúc này đã được nhuộm đỏ, dưới làn sương mờ ảo, Cổ Duyệt ngước đầu nhìn anh, bất chợt sững đi vài giây.
Dáng vẻ đỏ mặt của người đàn ông này, có thể quyến rũ hơn cả phụ nữ.
“Ăn ngon không?” Cô Duyệt cười hỏi anh.
“Rất là ngon!” Nhiếp Quân Cố tuy bị cay, nhưng mà, đích thực anh không có buông đũa, vẫn duy trì dáng ăn thanh lịch nhã nhặn của mình, ăn từng miếng từng miếng một.
“Anh ăn chậm thôi, không thể ăn cay quá, thì anh ăn canh thanh đạm bên đây nè.” Cổ Duyệt khuyên nhủ.
Cổ Duyệt bất giác cắn đôi đũa, muốn cười lại không dám cười.
Nhiếp Quân Cố ngồi đối diện ngước mắt nhìn cô, nhìn vào trong đôi mắt cười kia, anh ngạc nhiên vài giây, “Cô đang cười tôi sao!”
“Không có!” Cổ Duyệt mím môi, tiếp tục ăn phần của cô.
Buổi ăn lẩu này hai người đều rất hài lòng, sau khi Nhiếp Quân Cố đi ra, bất chợt buông thõng một câu, “Đợi ngày trước khi tôi về nước, tôi phải đến đây dùng thêm một lần mới được.”
“Được thôi! Đến lúc đó, tôi mời anh nữa.”
Nhiếp Quân Cố có chút ưu uất, ở nước của cô, mời khách dùng cơm, ngay cả cơ hội để anh thanh toán cũng không có.
Rõ ràng là anh định mời, nhưng khi tính tiền, Cổ Duyệt đã tính rồi.
“Lần sau tôi mời cô, cô không được lén lén tính riêng nữa.” Nhiếp Quân Cố nói với cô.
“Được! Lần sau hãy tính!” Cổ Duyệt nói xong, đi đến chiếc xe nhỏ bên cạnh cô.
Nhiếp Quân Cố nhìn bên cạnh là một trung tâm thương mại lớn, anh mở miệng nói, “Đi dạo với tôi chút đi! Dạo chút thôi.”
Cổ Duyệt thấy anh còn muốn đi đâu đó, chỉ có thể khóa xe lại, đi cùng anh băng qua quảng trường to lớn, đi vào trong trung tâm thương mại, mục tiêu của Nhiếp Quân Cố rất rõ ràng, anh đi về quầy bán trang sức đá quý.
Cổ Duyệt thấy anh muốn tìm trang sức, bất ngờ sững lại, “Anh muốn mua trang sức sao?”
“Cô xem giúp tôi, tôi muốn mua tặng cho người ta.”
“Là dạng người như thế nào?”
“Cô gái trẻ tuổi.” Nhiếp Quân Cố nghiêm túc nói.
Sắc mặt của Cổ Duyệt bỗng sững sờ vài giây, anh ta định tặng cho ai? Ai là bạn gái của anh ta? “Anh có bạn gái rồi à!”
“Đúng vậy! Nhưng còn chưa xác định, cô ấy vẫn chưa trả lời, nhưng tôi muốn tặng cho cô ấy một món quà.” Nhiếp Quân Cố vừa nói, vừa cúi người nhìn lên quầy trưng lắc tay.
Trong lòng của Cổ Duyệt có chút thất vọng, thì ra anh ta đã có cô gái yêu thích rồi.
“Thôi anh lựa đi! Mắc công tôi lựa bạn gái anh không thích.” Cổ Duyệt có chút buồn bực nói, tại sao phải nhờ cô lựa giúp chứ?
“Con gái tụi cô không phải có sở thích giống nhau sao? Tôi lựa không chuẩn, cô lựa giúp tôi đi! Cầu xin cô đó.” Nhiếp Quân Cố cứ muốn cô phải lựa.
Cổ Duyệt bất chợt cắn chặt môi, thấy anh cầu khẩn tới mức này, cô cũng nên đứng trên lập trường là người bạn của anh, lựa giúp anh vậy.
Cô cúi người xuống, nhìn một loạt dây đeo tay xinh đẹp kia, và nhìn lướt giá tiền, người đàn ông này, sao vừa đến đã lựa ngay quầy đắt tiền nhất rồi?
Được thôi! Anh ta cũng giàu có mà, tặng cho người mình yêu, chắc chắn sẽ không tiếc tiền đâu.
“Tiên sinh, ŧıểυ thư, mua dây đeo tay sao ạ? Dây đeo của tiệm chúng tôi, là thiết kế độc nhất vô nhị, rất đẹp đẽ.” Nhân viên phục vụ giới thiệu.
“Sợi này cũng đẹp, trông được lắm đó.” Cổ Duyệt nhìn trúng một sợi dây, đương nhiên, được lựa chọn theo con mắt sở thích của cô.
“Làm phiền lấy sợi này, đeo thử cho cô ấy.” Nhiếp Quân Cố nói với nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ nhìn anh ta, dưới ánh đèn, khuôn mặt điển trai của Nhiếp Quân Cố, vẻ mặt hơi say trong nét đẹp trắng trẻo, khiến nhân viên nhìn đắm chìm trong vài giây.
Cổ Duyệt vừa nghe, lập tức thắc mắc hỏi, “Anh bảo tôi đeo thử làm gì vậy! Anh mua tặng cho bạn gái anh mà.”
“Tôi phát hiện tay của bạn gái tôi tựa tựa như tay của cô, cũng trắng cũng nhỏ như vậy, cô cứ đeo thử giúp tôi xem nào!” Nhiếp Quân Cố cầu xin cô.
Cổ Duyệt chỉ có nước giơ ra cánh tay gầy nhỏ, nhân viên phục vụ lập tức đeo lên cho cô, chiếc dây đeo tay kim cương màu trắng, đeo trên cánh tay của cô, cực kì cao quý nhã nhặn.
“Thật đẹp mắt, ŧıểυ thư đeo nó, rất là thanh nhã quý phái.” Nhân viên phục vụ khen ngợi Cổ Duyệt.
Ánh mắt của Nhiếp Quân Cố cũng nghiêm túc đánh giá.
Cổ Duyệt bỗng dưng cười với nhân viên, “Cô hiểu lầm rồi, đây không phải tặng cho tôi đâu, đeo thử giùm người khác thôi.”
Nhân viên phục vụ hơi sững lại, sao cô cảm thấy, đó là vị tiên sinh này muốn tặng cho cô cơ mà?
“Nhìn đẹp không?” Nhiếp Quân Cố hỏi ý kiến của Cổ Duyệt.
Cổ Duyệt gật gật đầu, “Đẹp thì đẹp đó! Nhưng mà mắc quá.”
“Thấy đẹp thì được rồi, mắc chút cũng không sao.” Nhiếp Quân Cố nhếch môi cười.
Cổ Duyệt lập tức né mặt đi chỗ khác, trong lòng có chút khó hiểu, cô nói với nhân viên phục vụ, “Tháo nó xuống giùm tôi đi!”
Nhân viên phục vụ tháo xuống, Nhiếp Quân Cố liền mở miệng nói, “Vậy thì lấy sợi này đi! Thanh toán giùm tôi.”
Cổ Duyệt có chút buồn bực nhìn theo bóng dáng của anh đi tính tiền, vô vị cầm điện thoại lên nhìn, nhưng mà, cô phát hiện mình chẳng xem vô cái gì cả, trong đầu, toàn là sợi dây đeo mà Nhiếp Quân Cố mua tặng cho bạn gái.
Bạn gái anh ta nhận được sợi dây vừa đắt tiền vừa sang trọng này, chắc sẽ vui lắm! Nói không chừng còn lập tức chấp nhận gả cho anh cơ!
Cổ Duyệt vừa tự giễu, vừa quay đầu nhìn Nhiếp Quân Cố đã cà thẻ tiến tới, trong tay cầm sợi dây đeo đó.
“Đi thôi! Mình đi về.” Nhiếp Quân Cố nói với Cổ Duyệt.
Cổ Duyệt đi ở phía trước, bỗng dưng, bầu không khí có chút trầm lặng.
Sau lưng, ánh mắt của Nhiếp Quân Cố có chút mắc cười, anh cố tình không lên tiếng, theo sau Cổ Duyệt đến khi vào trong xe.
Cổ Duyệt chuẩn bị nổ máy xe, Nhiếp Quân Cố lập tức nói, “Đợi một chút, tôi cảm thấy sợi dây này có to quá không, cô thử đeo giúp tôi lần nữa xem, nếu như lớn quá, tôi đi đổi lại.”
Cổ Duyệt sững người, xem ra anh ta cũng quan tâm tới cô bạn gái lắm!
Cô giơ tay ra, “Anh cứ đeo lên xem thử!”
Nhiếp Quân Cố giơ tay nắm chặt tay của cô, trái tim của Cổ Duyệt lập tức nhảy lên hai nhịp, anh ta có bạn gái rồi, còn nắm tay cô chi vậy!
Nhiếp Quân Cố tháo cái mạc của sợi dây đeo lên tay của Cổ Duyệt.
Mở đèn xe bắt đầu thưởng thức, dưới ánh sáng soi rọi của ngọn đèn, sợi dây phát sáng lấp lánh, rất đẹp mắt.
“Ừ! Vừa vặn phù hợp.” Nhiếp Quân Cố thưởng thức nhìn, nhếch môi cười.
“Nếu đã hài lòng, vậy thì lấy xuống đi!” Cổ Duyệt nói xong giơ tay ra cho anh, để anh tháo ra.
“Lấy xuống làm chi vậy?” Đáy mắt của Nhiếp Quân Cố có ý cười.
“Đây là quà anh tặng cho bạn gái, anh không tháo xuống, chẳng lẽ đeo cho tôi sao!” Cổ Duyệt phản bác.
Nhiếp Quân Cố rốt cuộc không chọc ghẹo cô nữa, nghiêm túc cầm tay cô, “Đúng vậy! Bạn gái của tôi là em mà, người mà tôi muốn tặng, cũng là em đó.”
Cổ Duyệt mở to mắt, đột nhiên có sự xoay chuyển tình thế, có chút bị hù phát sợ.
“Anh... anh tặng cho tôi sao?” Cổ Duyệt muốn phát điên rồi, vậy khi nãy cô ghen gì thế?
Nhiếp Quân Cố gật gật đầu, “Tặng cho cô đó.”
“Nhưng bạn gái của anh...” [Thêm "Gác Sách" khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]
“Lúc nãy chẳng phải tôi đã nói sao, cô ấy vẫn chưa nhận lời làm bạn gái của tôi? Cổ Duyệt làm bạn gái của tôi đi nhé!” Ánh mắt mong chờ của Nhiếp Quân Cố hỏi.