Mọi thứ đã xong xuôi, chuẩn bị để đón tiếp bạn trai của Cung Vũ Ninh, mặc dù lúc này Cung Dạ Tiêu đã nắm rõ tình hình ba đời của Hạ Lăng Sơ, nhưng bề ngoài ông vẫn tỏ ra rất quan tâm tới tình hình chàng rể này giống như những ông bố vợ bình thường khác.
Chiếc Rolls-Royce màu đen chậm rãi tiến vào sân, Cung Vũ Trạch và Quý An Ninh thay mặt ba mẹ ra đón người em rể tương lai này.
Cửa xe vừa mở ra, Cung Vũ Ninh và Hạ Lăng Sơ lần lượt bước xuống từ hai phía, Cung Vũ Ninh nhìn thấy anh trai và chị dâu mình liền thẹn thùng bước tới bên Quý An Ninh.
Quý An Ninh nhìn Hạ Lăng Sơ bước xuống xe liền mỉm cười nói với cô: "Bạn trai em rất đẹp trai."
Cung Vũ Ninh mỉm cười rạng rỡ, cảm thấy rất dễ chịu.
Cung Vũ Trạch bước tới bắt tay với Hạ Lăng Sơ: "Chào mừng cậu, Hạ thiếu gia."
Hạ Lăng Sơ nhìn Cung Vũ Trạch tuấn tú bất phàm: "Đã được nghe danh Cung thiếu gia từ lâu."
"Sao mọi người khách sáo thế!" Cung Vũ Ninh không mặc kệ được nữa, mặc dù họ vừa mới quen biết, giới thiệu như vậy cũng không có gì quá đáng.
Cung Vũ Ninh khoác tay Cung Vũ Trạch, nói với Hạ Lăng Sơ: "Đây là anh trai em, Cung Vũ Trạch."
Nói xong lại thân mật khoác tay Hạ Lăng Sơ: "Anh, đây là bạn trai em Hạ Lăng Sơ, anh gọi anh ấy là Lăng Sơ là được."
Đồng thời cô cũng nói với Hạ Lăng Sơ: "Anh gọi anh em bằng tên là được rồi! Hoặc cũng gọi là anh!"
Cung Vũ Trạch và Hạ Lăng Sơ bị câu nói của cô chọc cười, hai người đàn ông cũng trở nên thân thiện hơn.
Cung Vũ Trạch đưa tay vỗ vai Hạ Lăng Sơ: "Lăng Sơ, nào, và nhà uống trà."
Hạ Lăng Sơ gật đầu mỉm cười, ánh mắt khen ngợi liếc nhìn Cung Vũ Ninh, sau đó theo Cung Vũ Trạch vào nhà.
Sau lưng, Quý An Ninh và Cung Vũ Ninh dắt tay nhau bước vào, tình cảm của cặp em chồng chị dâu này vô cùng thân thiết.
Trong sảnh chính, Cung Dạ Tiêu và Trình Ly Nguyệt đang đợi, nhìn chàng trai trẻ tuổi bước vào cùng Cung Vũ Trạch, anh cao lớn khôi ngô, khí thế không hề thua kém con trai bà.
Trình Ly Nguyệt hài lòng nhìn chồng, Cung Dạ Tiêu vẫn chăm chú quan sát, toát lên sự uy nghiêm của người bề trên.
Hạ Lăng Sơ rất lễ phép bước tới trước mặt họ chào hỏi: "Chào bác trai, bác gái, cháu là Hạ Lăng Sơ."
"Chào cháu, Lăng Sơ, ngồi xuống đi! Rất vui được gặp cháu." Trình Ly Nguyệt dịu dàng chào hỏi.
Cung Vũ Ninh bước vào, chỉ lo lắng ba mình sẽ thử thách Hạ Lăng Sơ, cô liền ngồi xuống cạnh ba, ôm lấy tay ông, đôi mắt to tròn trong veo cứ thế nhìn ba mình.
Cung Dạ Tiêu trong đôi mắt của con gái, chút uy nghiêm của người làm cha lập tức bị sụp đổ, ông giơ tay nhéo nhẹ mũi con: "Nhìn ba như vậy làm gì?"
"Ba có khát không? Uống trà nhé." Cung Vũ Ninh tươi cười rót trà cho ông.
Cung Dạ Tiêu cầm lấy chén trà cũng mỉm cười với Hạ Lăng Sơ: "Lăng Sơ à, ngồi đi! Người một nhà, không cần khách sáo."
Hạ Lăng Sơ nhìn dáng vẻ tinh quái của Cung Vũ Ninh, cuối cùng cũng biết trong nhà này cô nhất định là người được cưng chiều nhất.
Cho dù Cung Dạ Tiêu hô phong hoán vũ trên thương trường nhiều năm nhưng ở trong nhà, Cung Vũ Ninh mới là bảo bối của ông.
Đây chính là tình yêu của một người cha đối với con gái, trầm lắng và sâu sắc hơn bất cứ tình cảm nào trên thế gian.
"Vũ Ninh, lại đây, thay mẹ vào bếp phụ giúp." Trình Ly Nguyệt nói với cô.
"Mẹ..." Cung Vũ Ninh có chút lo lắng, để một mình Hạ Lăng Sơ ở đây có ổn không?
Trình Ly Nguyệt đương nhiên biết đây là cuộc trò chuyện của những người đàn ông với nhau, để con gái tránh mặt một lát là tốt nhất.
"Vũ Ninh, đi thôi! Chúng ta cùng đi nào." Quý An Ninh dắt tay cô.
Trong sảnh chính, Hạ Lăng Sơ mặc dù khá căng thẳng nhưng ba người đều là người trong thương trường, khi trò chuyện cũng rất có nhiều điều để nói.
Trong cách ăn nói của Hạ Lăng Sơ, Cung Dạ Tiêu cũng quan sát nhân phẩm của anh, có không ít người trẻ tuổi,tính tình ngông cuồng, kiêu căng, nhưng những khuyết điểm đó không hề xuất hiện trên người Hạ Lăng Sơ.
Anh nói chuyện rất chín chắn, từng câu nói đều thể hiện sự khiêm nhường, là một chàng trai trẻ tuổi hiếm có, rất có tài lãnh đa͙σ
Cung Dạ Tiêu coi như đã yên tâm, giao con gái cho anh, ông cũng yên lòng.
Đặc biệt là khi thấy con gái bảo vệ anh như vậy, có thể thấy tình cảm giữa anh và con gái ông đã tiến triển tới mức sâu đậm.
Bữa trưa, cả nhà đều vô cùng vui vẻ hòa thuận, khi nói tới quá trình hai người quen biết, ở việc này Cung Vũ Ninh thường giành nói trước, vì cô không muốn ba mẹ mình biết cô và Hạ Lăng Sơ lần đầu gặp mặt không đánh không quen biết.
Hạ Lăng Sơ phần lớn chỉ mỉm cười nhìn cô, ánh mắt chứa chan tình ý, mỗi khi nhìn cô, ánh mắt đó đều toát lên yêu thương.
Trình Ly Nguyệt chỉ quan sát ánh mắt họ là biết con gái chọn đúng người.
Hai người không có ý định phản đối mối tình này.
"Ba, mẹ, con muốn nhanh chóng kết hôn với Lăng Sơ." Cung Vũ Ninh nghiêm túc lên tiếng.
Cung Dạ Tiêu và Trình Ly Nguyệt đưa mắt nhìn nhau, mặc dù đây là lần đầu tiên gặp chàng rể này nhưng họ đã đồng ý.
Hạ Lăng Sơ đặt đũa xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Bác trai, bác gái, cháu hi vọng hai bác có thể giao Vũ Ninh cho cháu, cháu nhất định sẽ chăm sóc cô ấy, yêu thương cô ấy, cùng cô ấy đi hết cuộc đời này."
Trên gương mặt xinh đẹp của Trình Ly Nguyệt đã nở nụ cười, bà nhìn chồng mình, giao quyền quyết định cho ông.
Cung Dạ Tiêu thấy sự mong đợi trong mắt con gái, lại nhìn sự thành khẩn của Hạ Lăng Sơ, ông gật đầu nói: "Được, vậy bác sẽ giao con gái cho cháu, việc hôn sự, hai đứa tự thương lượng là được."
"Chúc mừng Vũ Ninh." Quý An Ninh vỗ nhẹ vai cô, là người đầu tiên chúc phúc.
"Cám ơn chị dâu." Cung Vũ Ninh cũng rất vui mừng, ánh mắt không khỏi liếc nhìn Hạ Lăng Sơ phía đối diện, bốn mắt nhìn nhau đều không giấu nụ cười hạnh phúc.
"Vũ Ninh, tiếp tới con hãy dẫn Lăng Sơ đi chơi đây đó, nhân tiện bàn việc hôn sự." Trình Ly Nguyệt nói với con gái.
"Vâng, con biết rồi." Cung Vũ Ninh vui mừng gật đầu.
Ăn xong cơm, vợ chồng Cung Vũ Trạch dẫn hai người họ tới một sân golf ở gần đó, bốn người cùng chơi golf rất vui vẻ.
Cung Vũ Ninh không biết chơi môn thể ȶᏂασ này, nhưng Hạ Lăng Sơ chơi rất giỏi, vì thế cô quấn lấy đòi anh dạy mình cả buổi chiều, Hạ Lăng Sơ cũng rất kiên nhẫn chỉ bảo, Cung Vũ Trạch ở bên thấy có một người đàn ông cũng cưng chiều em gái mình như vậy, anh thật sự rất vui.
Anh cưng chiều cô em này từ nhỏ, tình cảm anh em vô cùng gắn bó thân thiết, anh đương nhiên không thể chấp nhận để em gái mình phải chịu thiệt thòi.
Hạ Lăng Sơ tới đây, sống tại nhà này cũng nhận ra một điều, nếu anh dám bạc đãi Cung Vũ Ninh, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Vì thế không còn cách nào cả, anh chỉ có thể cưng chiều cô cả đời.
Chập tối, bốn người trẻ tuổi tới một nhà hàng dùng bữa, ăn xong cơm họ còn đi dạo xong mới về.