Cổng lớn của Lam gia, tiếng xe thể ȶᏂασ vô cùng chói tai rít lên, cửa xe được đẩy ra, bóng người dong dỏng cao của Cung Vũ Trạch bước nhanh xuống, xung quanh anh dường như được bảo phủ bởi bầu không khí đầy tức giận.
Lam Phong vẫn luôn chờ anh ở cửa chính, khi thấy anh qua thì lập tức đi lên đón. "Vũ Trạch..."
Rõ ràng bọn họ là từng là anh em không có gì phải giấu nhau, nhưng lúc này Lam Phong lại không biết còn có thể nói gì được với anh, anh ta đang lo lắng cho em gái mình.
"Lam Doanh đâu?" Đôi mắt Cung Vũ Trạch dường như được phủ một lớp băng lạnh và nghiến răng nói ra cái tên này.
"Con bé đang ở trong phòng." Lam Phong nói, thật may là từ sáng sớm cha mẹ đã tới thành phố khác để tham gia cuộc hội thảo nên không có nhà, bằng không anh ta cũng không biết cha mẹ mình sẽ tức tới mức nào nữa.
"Gọi cô ta xuống đây, mình có lời muốn hỏi cô ta." Cung Vũ Trạch trầm mặt nói.
Lam Doanh đứng ở cửa sổ nghe thấy rõ ràng tiếng chiếc xe thể ȶᏂασ của Cung Vũ Trạch, lúc này cô ta ở trong phòng với sắc mặt trắng bệch, không ngừng chải tóc, cô ta sắp phải đối mặt với một lần xét xử nghiêm trọng nhất trong cuộc đời mình, hơn nữa còn là từ người đàn ông mà mình yêu nhất.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, cô ta hít một hơi thật sâu rồi mở cửa ra, ánh mắt Lam Phong buồn bã nhìn cô ta nói. "Em cần phải đi xuống để giải thích về những gì mà em đã làm."
"Anh, em có thể không xuống được không? Anh bảo Vũ Trạch tha thứ cho em đi được không? Em sẽ không bao giờ làm Quý An Ninh bị thương tổn nữa." Lam Doanh kéo tay của anh trai và khẩn cầu, chỉ mong anh trai có thể giúp mình được lần này.
Lam Phong cũng rất muốn giúp em gái nhưng anh ta biết, lần này ngoài trừ hoàn toàn cắt đứt quan hệ và trở mặt với Cung Vũ Trạch thì không ai có thể giúp cô ta thoát được sự trừng phạt lần này cả.
"Em đã làm sai thì phải tự mình sửa sai thôi, nếu không tự mình sửa sai thì không ai có thể giúp được em đâu." Lam Phong kéo tay lôi cô ta ra khỏi phòng.
"Anh..." Lam Doanh cố gắng bám vào khung cửa không chịu xuống nhưng Lam Phong vẫn kéo cô ta ra khỏi cửa và đi thẳng xuống dưới tầng.
Dưới tầng, Cung Vũ Trạch không ngồi mà đứng ở trong đại sảnh, anh mặc comple dưới ánh đèn ấm áp lại không thể che giấu được lửa giận của anh, anh lúc này quá đẹp, giống như một sứ giả phán xử tới từ địa ngục.
Lam Doanh bị Lam Phong kéo xuống cầu thang, Lam Doanh thậm chí không dám nhìn Cung Vũ Trạch, dường như trên người anh có một hơi nóng có thể gây tổn thương cho người khác, cho dù bị kéo đến bên cạnh Cung Vũ Trạch thì cô ta cũng khiếp sợ quay lưng lại, không dám thở mạnh.
Ánh mắt Cung Vũ Trạch lại lạnh như băng nhìn cô ta: "Lam Doanh, vì sao ba năm trước cô lại ép An Ninh phải rời khỏi tôi? Cô có tư cách gì mà bảo người phụ nữ của tôi rời khỏi tôi hả?" Cuối cùng Cung Vũ Trạch gầm lên những lời này, giọng nói rõ ràng đang rất tức giận.
Lam Doanh khiếp sợ đến mức run rẩy, gương mặt đỏ ửng lên giống như mình chỉ là một cọng cỏ nhỏ đang cản đường của Cung Vũ Trạch, rõ ràng không có tư cách này mà lại làm ra chuyện ngu xuẩn.
Lúc này Lam Phong rất thông cảm với em gái của mình, đồng thời anh ta cũng rất thông cảm với Cung Vũ Trạch.
"Giao đồ vật của mẹ An Ninh cho tôi." Cung Vũ Trạch giơ tay ra đòi, giọng điệu rõ ràng là đang ra lệnh.
"Không được giữ lại bất kỳ bản sao chép nào cả." Cung Vũ Trạch lại bổ sung thêm một câu.
Lam Phong nhìn Lam Doanh nói một câu: "Em lấy đồ giao cho Vũ Trạch đi."
Lam Doanh cắn môi và chán nản đi lên trên tầng. Đúng vậy, trước kia khi cô ta ở trước mặt Quý An Ninh dường như có tư cách chiếm được Cung Vũ Trạch, nhưng vào lúc này cô ta lại không có tư cách để nhận được dù chỉ một nụ cười của anh.
Ở trước mặt Cung Vũ Trạch, cô ta chỉ là một người đàn bà ngu xuẩn và đáng khinh.
"Tôi cũng có lỗi, nếu như tôi có thể phát hiện sớm một chút thì có lẽ chuyện này đã không phát sinh rồi." Lam Phong đứng bên cạnh tự trách nói.
Gương mặt Cung Vũ Trạch lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cầu thang, anh chỉ muốn chờ Lam Doanh lấy đồ xuống.
Thật ra Lam Doanh cũng không có sao chép linh tinh, từ đầu đến cuối cô ta cũng chỉ lưu lại trong ipad của mình. Khi cầm ipad xuống tầng, sắc mặt cô ta đầy vẻ mờ mịt và luống cuống. Cung Vũ Trạch vừa nhìn thấy ipad đã cướp lấy làm cô ta khiếp sợ cho rằng anh sẽ đánh mình.
"Tất cả đều ở trong này sao?" Ánh mắt Cung Vũ Trạch lạnh lùng hỏi.
Vành mắt của Lam Doanh đỏ hoe nói: "Tất cả đều ở trong này rồi, em không có sao chép ra bản nào khác, Vũ Trạch... em xin lỗi."
Cung Vũ Trạch cầm ipad trong tay lại trực tiếp bẻ thành hai đoạn, sau đó dường như anh còn ngại không đủ nên ném nó xuống đất và đạp mạnh một cái, hai mảnh ipad lập tức bẹp dí.
Trong mắt Lam Doanh đầy khủng hoảng, đầu óc cũng trở nên trống rỗng, cô ta đột nhiên hiểu ra mình thật sự không có tư cách để ngăn cản tình cảm của Cung Vũ Trạch và Quý An Ninh, cho dù ba năm trước cô ta đã thiếu chút nữa thì thành công, nhưng tình cảm của Cung Vũ Trạch và Quý An Ninh lại giống như đã được ông trời định trước, muốn ngăn cản cũng không thể nào ngăn cản được.
Sau khi Cung Vũ Trạch giẫm mạnh lên lại cúi người xuống và nhặt hai mảnh ipad lên rồi bình tĩnh nhìn về phía Lam Phong nói. "Mình nể tình chúng ta đã từng là anh em nên mình chỉ có một yêu cầu, cậu hãy đưa em gái anh ra nước ngoài, trong vòng năm năm cô ta không được phép xuất hiện ở trước mặt mình và không được phép xuất hiện ở những nơi có mình và An Ninh, bằng không mình lại đấu với Lam gia cậu tới cùng."
Trong nháy mắt, nước mắt Lam Doanh tràn khỏi mi với vẻ mặt tủi thân nói. "Vì sao chứ?"
Cung Vũ Trạch quay đầu lại và lạnh lùng nói. "Cả đời này tôi không muốn gặp lại người phụ nữ nào giống như cô nữa."
Rất tốt, Lam Doanh đã tự biến thành người phụ nữ mà Cung Vũ Trạch ghét nhất.
Nước mắt của Lam Doanh rơi xuống, che miệng. Việc Cung Vũ Trạch chán ghét tới mức không muốn nhìn mặt lại không khác gì liên tục tát vào mặt cô ta.
"Anh Vũ Trạch, em xin lỗi... xin anh hãy tha thứ cho em đi mà!"
"Vũ Trạch, em gái mình làm ra việc ngốc nghếch như vậy cũng chỉ vì nó quá yêu cậu mà thôi." Lam Phong muốn đứng ra nói vài lời giúp cho em mình.
Cung Vũ Trạch xoay người nhìn Lam Phong với vẻ lạnh lùng và tàn khốc nói. "Vậy cậu chuyển lời cho em gái cậu biết, tình yêu của cô ta làm cho tôi thấy buồn nôn."
Sau khi anh nói xong lại không tiếp tục nhìn anh em Lam Doanh nữa mà cầm hai mảnh ipad bị bẻ gãy và bước nhanh ra cửa.
Phía sau, Lam Doanh cảm thấy đau buồn tới mức không chịu nổi nữa, gần như đã ngất xỉu, trong đầu của cô ta chỉ còn lại tiếng nói đầy quyến rũ của Cung Vũ Trạch, nhưng lời nói này làm cô ta rất đau lòng, buồn nôn... cô ta ở trong lòng của anh lại là tồn tại buồn nôn.
Lam Phong quay đầu nhìn em gái, anh ta biết tất cả những điều này đều là do em mình tự tìm lấy, nhưng làm anh trai của cô, anh ta vẫn rất đau lòng: "ŧıểυ Doanh à, em đừng tiếp tục làm chuyện điên rồ nữa, cũng đừng hy vọng vào người đàn ông không yêu em nữa, Vũ Trạch từ trước đến nay cũng chỉ xem em như em gái mà thôi. Nhưng bây giờ em vẫn không nên xuất hiện ở trước mặt bọn họ làm gì!"
"Anh, anh thật sự muốn đưa em ra nước ngoài sao?" Lam Doanh không cam lòng ngẩng đầu lên lộ ra gương mặt đẫm nước mắt.
Lam Phong biết Cung Vũ Trạch làm như vậy là vẫn nghĩ đến tình cảm anh em giữa mình và Cung Vũ Trạch, nhưng chuyện lần này quá tệ nên Cung Vũ Trạch thật sự sẽ không dễ dàng nguôi giận được.
"Em ra nước ngoài sống năm năm và cố gắng hối lỗi một chút đi." Lam Phong nhắc lại.
Lúc này Lam Doanh rất đau lòng, cô ta đau lòng không phải là bị đuổi ra nước ngoài sống năm năm mà bỏi vì cả đời này Cung Vũ Trạch đều sẽ hận cô ta.