Ánh mắt Quý An Ninh đã bình tĩnh hơn rất nhiều, cô ngẩng đầu lên và nhìn về phía người đàn ông đối diện, suy nghĩ một lát lại nói: "Xin lỗi."
Cung Vũ Trạch biết cô nói xin lỗi về chuyện gì. Đó là chuyện ba năm trước đây cô đã lừa anh để rời đi, anh không trách cô nhưng tất cả phẫn nộ và oán giận đều tính cả lên trên thân Lam Doanh, bởi vì người đáng chết nhất trong chuyện ba năm trước đây chính là cô ta.
"Anh không trách em nên em cũng đừng tự trách làm gì, ít nhất thì anh biết em vẫn là em của ba năm trước đây, anh biết tình cảm của em đối với anh vẫn chưa từng thay đổi." Khi Cung Vũ Trạch vừa nghe được cô nói những lời này thì trong lòng anh lại vô cùng cảm động và vui sướиɠ, hóa ra từ đầu tới cuối trong lòng cô chỉ có một mình anh mà không hề có bất kỳ người nào khác, ngay cả mối tình đầu kia cũng chẳng qua chỉ là lý do để cô lừa gạt anh mà thôi.
Quý An Ninh khẽ cắn môi và hít một hơi thật sâu rồi mới nói. "Em có hai người mẹ, khi em được ba tháng tuổi thì mẹ ruột của em giao em cho mẹ nuôi mà nhảy sông rời khỏi cuộc đời này, từ đó mẹ nuôi đã nuôi em lớn lên, mãi đến khi mẹ qua đời mới nói cho em biết tất cả những điều này, cho dù mẹ em thích đánh bạc và từng làm những việc rất ngốc, nhưng ở trong lòng em thì mẹ vẫn là người rất vĩ đại, cho dù nghề nghiệp trước đây của mẹ chẳng phải là chuyện vinh quang gì, thậm chí không thể nói ra với người khác, nhưng... em không muốn người khác lấy quá khứ của mẹ em ra sỉ nhục bà."
"Lam Doanh làm sao có thể nắm giữ chứng cứ về mẹ em được? Làm sao em và cô ta lại biết nhau?" Cung Vũ Trạch khẽ hỏi.
"Cô ta tới tìm em và bảo em phải rời khỏi anh nhưng em không đồng ý, sau đó lại có một người đàn ông tới uy hiếp mẹ em để đòi tiền, hắn là một tên biến thái, trong tay hắn có đĩa hình về mẹ em. Nhưng không biết vì sao cái đĩa đó lại rơi vào trong tay của Lam Doanh và cô ta bắt đầu dùng nó để uy hiếp em... vì giữ lại danh tiếng cho mẹ nên em đã không có cách nào cả..." Quý An Ninh vẫn còn nhớ rõ lúc đó cô đã bất lực tới mức nào, thậm chí còn không thể có quyền được lựa chọn, khi đó cô chỉ có hai bàn tay trắng, ngay cả dũng khí để chống lại Lam Doanh cũng không có!
Cung Vũ Trạch xiết chặt nắm đấm, tất cả mọi chuyện ba năm trước đây đã trở nên rõ ràng, lúc đó anh cho rằng cô ích kỷ và vô tình mà bỏ anh lại để rời đi, nhưng anh không ngờ được cô lại phải chịu đựng sự đau khổ và bất an như vậy, mà tất cả những điều này đều là tội ác tày trời do Lam Doanh kia gây ra.
"Lúc đó em có thể lựa chọn nói cho anh biết thì anh đã đứng ở bên cạnh em rồi." Cung Vũ Trạch biết lúc này mình có nói cái gì thì cũng chỉ là vô ích, nhưng anh muốn nói cho cô biết rằng bất kể phát sinh ra chuyện gì đi nữa, anh đều sẽ đứng ở bên cạnh của cô và bảo vệ cô.
Năm đó, thân phận của Quý An Ninh chênh lệch với thân phận của Cung Vũ Trạch quá nhiều khiến cho cô cảm thấy tự ti. Sau đó Lam Doanh lại không ngừng uy hiếp làm cô căn bản không còn con đường nào để chọn, khi đó cô cho rằng Lam Doanh và Cung Vũ Trạch thật sự là thanh mai trúc mã, cô còn trẻ tuổi lại yếu đuối và mẫn cảm, cuối cùng mới dùng cách làm cho cả hai đều đau khổ để kết thúc tình cảm này.
Nhưng lúc này Quý An Ninh rất hối hận, cực kỳ hối hận, cuộc sống không có khả năng quay trở lại được, ba năm trước đây đã mất đi, hiện tại cô lại càng thêm quý trọng những gì mà mình đang nắm trong tay lúc này.
"Vũ Trạch, anh cứ trách em đi! Là do em năm đó quá vô dụng mới khiến cho anh và em đều phải đau khổ." Nước mắt Quý An Ninh dâng lên, cô đang khẩn cầu anh tha thứ cho mình.
"Anh làm sao có thể trách em được? Tất cả sai lầm đều là tại anh cả. Lam Doanh đối xử với em như vậy cũng là do anh gây ra, nếu muốn trách thì cũng chỉ có thể trách bản thân anh mà thôi." Cung Vũ Trạch tự trách, nếu như không phải bởi vì mình, cô làm sao phải trải qua ba năm đau khổ như vậy? Anh có thể tưởng tượng bộ dạng hung hăng của Lam Doanh trước đây. Mà ba năm trước đây cô chỉ là một cô gái yếu đuối và lương thiện, cũng chính vì vậy nên anh mới muốn bảo vệ cô. Nhưng cô như vậy lại bị Lam Doanh mấy lần uy hiếp mà anh không thể đứng ở bên cạnh cô để che mưa che mưa thay cho cô, còn dùng lời độc ác đi tổn thương cô, vậy chẳng phải anh càng đáng chết hơn sao?
"Mấy ngày qua cô ta vẫn lấy chuyện của mẹ em ra uy hiếp em sao?" Cung Vũ Trạch biết Lam Doanh chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Quý An Ninh gật đầu. "Cô ta vẫn muốn lấy cái đó để uy hiếp em rời khỏi anh nhưng em không đồng ý, cả đời này em sẽ không rời khỏi anh nữa." Ánh mắt Quý An Ninh nhìn anh lộ ra sự kiên định mà cố chấp.
"Cô ta đúng là đáng chết." Cung Vũ Trạch tức giận tới mức gương mặt tuấn tú cũng trở nên vặn vẹo, mắng một tiếng.
Nhìn thấy Cung Vũ Trạch phẫn nộ như vậy lại làm cho Quý An Ninh thấy đau lòng, cô đứng lên và đi tới phía sau của anh, ôm lấy cổ anh, gương mặt cô áp vào vai anh khẽ nói. "Anh đừng nóng giận, chuyện này thật sự không đáng để anh phải tức giận như vậy đâu."
Nắm đấm của Cung Vũ Trạch xiết chặt lại thả ra, anh nắm lấy tay cô và dịu dàng nhìn cô, bộ dạng giống như một con thú đang tức giận lại lập tức được vuốt lông vậy, cũng chỉ có cô mới có thể làm cho anh ép xuống tất cả lửa giận như vậy.
"Anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô ta được, bất kể thế nào thì cô ta cũng phải trả giá cho chuyện này." Cung Vũ Trạch cắn răng nói. Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng bao giờ tức giận tới như vậy, không quan tâm Lam Doanh có phải là em gái của Lam Phong thì anh đều phải cho cô ta nhận được sự trừng phạt thích đáng.
"Vậy còn tình bạn giữa anh và Lam Phong thì sao?"
"Không có cũng được." Cung Vũ Trạch hừ lạnh một tiếng nói. "Nếu như anh ấy muốn bảo vệ Lam Doanh thì anh sẽ xem như mình không có người anh em này nữa."
Trước đó Quý An Ninh vẫn luôn lo lắng anh và người bạn Lam Phong của anh sẽ trở mặt, bây giờ thấy anh vì cô mà nói ra những lời như vậy cô lại có cảm giác được anh bảo vệ.
"Em chỉ cần Lam Doanh giao ra cái đĩa về mẹ em, đồng thời xóa hết tất cả các bản sao lưu khác và không sỉ nhục danh tiếng của mẹ em nữa là được." Quý An Ninh chỉ yêu cầu có vậy.
"Nếu cô ta dám không giao ra thì anh sẽ cho Lam gia phải trả cái giá đắt." Cung Vũ Trạch phẫn nộ khi thấy Lam gia dạy dỗ ra một cô con gái độc ác như rắn rết kia, bọn họ cũng phải có trách nhiệm.
Sau đó thức ăn được đưa lên nhưng hai người đều không có hứng thú ăn uống gì nữa, bọn họ chỉ ăn sơ qua lót bụng rồi quay về biệt thự.
"Anh đưa em về nhà đi!" Quý An Ninh nói.
"Được." Cung Vũ Trạch cũng không ép cô phải quay về chỗ anh nữa, bởi vì lát nữa anh cũng không định sẽ về nhà.
Quý An Ninh xuống xe rồi vẫy tay với anh xong mới đẩy cửa đi vào trong biệt thự, đèn ngoài vườn sáng lên nhưng đèn trong đại sảnh không sáng, cô nghĩ thầm chắc anh trai vẫn chưa về, cô cũng không hoảng sợ giơ tay bật đèn lên, cả đại sảnh lại sáng lên và chiếu tới từng ngóc ngách.
Chiếc xe thể ȶᏂασ của Cung Vũ Trạch giống như một u linh lao nhanh ở trong bóng đêm.
Lam Phong dẫn Lam Doanh trở về rồi lại chất vấn một vài chuyện, Lam Doanh cắn môi nhất quyết không chịu trả lời, chuyện này quá mất mặt nên cô ta cũng không có cách nào trả lời được.
Bây giờ, tất cả bộ mặt giả dối đều bị vạch trần nên cô ta cũng chỉ có thể lựa chọn im lặng.
Lam Phong mệt mỏi trở về phòng lại thấy điện thoại di động của mình đổ chuông, anh ta cầm lên nhìn thì thấy là Cung Vũ Trạch gọi tới, trong lòng đột nhiên thấy khẩn trương nhưng vẫn nhận nghe máy. "Alo, Vũ Trạch à."
"Mình đang tới nhà cậu." Giọng của Cung Vũ Trạch rất lạnh lùng.
"Được! Cậu tới đi!" Lam Phong thở dài, em gái mình làm ra chuyện như vậy nên anh ta cũng không dự định bảo vệ nữa, em ấy vẫn phải chịu trách nhiệm với những gì mình đã làm.
Lam Phong đẩy ra Lam Doanh khỏi cửa và nói với cô. "Vũ Trạch đang trên đường tới nhà mình nên em chuẩn bị sẵn sàng đi!"
Vừa nghe anh ta nói vậy thì gương mặt Lam Doanh đã tái xám lại, cô ta khẩn trương vặn ngón tay nói. "Anh, anh nói xem Vũ Trạch sẽ làm gì em?"