Bạch Minh Diệp đứng bên cạnh xe, Dạ Việt từ bên kia nặng nề bước tới.
Đợi khi Dạ Việt đến gần, Bạch Minh Diệp mới nhẹ nhàng mở miệng: “Tôi đi lên trước đây.”
“Tôi chờ em ở đây.”
Bạch Minh Diệp khẽ ngẩn người trong giây lát, siết chặt áo khoác trên người, sắc mặt hơi lạnh: “Anh không cần chờ tôi, không phải Nạp Lan đã tìm anh cả đêm qua và sáng nay sao? Tôi đi trước đây.”
Dứt lời, không đợi Dạ Việt có phản ứng gì, cô đã xoay người rời đi.
Trong khoảnh khắc xoay người kia, sự lạnh lùng trên mặt cô đã biến thành sự chua chát.
Lần thoả thuận đó đã chấm dứt từ lâu rồi. Vốn dĩ cô cho rằng quan hệ giữa cô và Dạ Việt cũng đã hoàn toàn chấm dứt, nhưng mà tối hôm qua...
Tất cả, đều có chút chệch đường ray.
“Đứng lại!” Giọng nói của Dạ Việt vang lên sau lưng cô. So với vừa nãy, giọng của anh lạnh lẽo hơn rất nhiều.
Trái tim của Bạch Minh Diệp như xoắn lại, làm như không nghe thấy, không hề quay đầu lại.
“Tôi nói lại một lần nữa! Bạch Minh Diệp, em đừng có khiêu chiến với sự nhẫn nại của tôi!” Từng câu từng chữ của Dạ Việt đều lộ ra sự lạnh lùng.
Bước chân của cô dừng lại, hít thật sâu, đè nén tất cả cảm xúc xuống đáy lòng. Một lúc sau, cô chậm rãi xoay người lại, cố gắng hết sức nhìn Dạ Việt một cách bình tĩnh: “Anh Dạ Việt, không phải là anh không chơi nổi chứ?”
Chơi?
Dù biết rõ chuyện tối hôm qua của hai người chỉ là một lần ngoài ý muốn, nhưng Dạ Việt vẫn bị chữ “chơi” được nói ra một cách lạnh nhạt của cô đâm vào trong lòng.
Mi tâm vốn dĩ đã lạnh lẽo, bây giờ lại càng lạnh lùng hơn.
“Đừng quên thoả thuận trước đó của chúng ta, một khi đã kết thúc, thì cả hai bên sẽ không dây dưa với nhau nữa.” Mỗi một chữ cô đều nhấn mạnh, vừa là nhắc nhở anh, cũng là đang nhắc nhở bản thân mình. Bạch Minh Diệp cố gắng cong môi lên, làm ra vẻ nhẹ nhàng ung dung nói: “Tôi sẽ không dây dưa với anh, và tôi tin rằng chắc chắn anh cũng sẽ không dây dưa với tôi.”
Dạ Việt là một người kiêu ngạo.
Nhất là khi đứng trước mặt người phụ nữ mà anh hận nhất, làm sao anh có thể cho phép mình thua trận được?
Đôi môi mỏng cương nghị mím chặt lại.
Nắm tay đang thả bên người cũng nắm chặt lại, ngay cả gân xanh cũng hiện lên.
“Đứng yên ở đó! Không được di chuyển!” Dạ Việt dùng giọng điệu ra lệnh, dáng vẻ cao cao tại thượng như là chuyện đương nhiên vậy. Đôi chân dài của anh bước đến trước mặt Bạch Minh Diệp, cúi đầu xuống, ánh mắt lạnh lẽo dừng ở trên mặt cô: “Nếu lát nữa tôi mà không nhìn thấy em ở đây, thì tự gánh lấy hậu quả.”
Dứt lời, anh không chờ Bạch Minh Diệp nói gì nữa, bả vai va mạnh vào cô, bước chân rời đi.
Bạch Minh Diệp cau mày.
“Dạ Việt!” Cô nghiêng đầu nhìn tấm lưng kia, hơi không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Anh định làm gì?”
Anh không rời đi, chiếc xe vẫn còn đậu ở trước cửa bệnh viện. Vốn là đường hai chiều, nhưng mà chiếc xe của anh rất lớn, đã chiếm mất một chiều, khiến những chiếc xe phía sau kẹt thành một hàng dài, nãy giờ vẫn đang nhấn còi thúc giục.
Cái người này!
Thật sự cho rằng đây là đường nhà mình sao?
“Dạ Việt, anh dời xe đi đi!”
Bạch Minh Diệp kêu lên, nhưng Dạ Việt chẳng thèm quay đầu.
Xe phía sau thúc giục liên hồi, cô không còn cách nào khác, đành phải nhảy lên xe. May mà anh không mang chìa khóa xe đi, chỉ ném ở trên xe. Cô khởi động xe, lái xe sang một bên, cuối cùng thì đường cũng thông hơn một chút.
Cô vừa mới tắt máy, cửa xe đã bị gõ.
Bạch Minh Diệp nghiêng đầu nhìn ra, là người phụ trách của bãi đậu xe: “Cô gái, tiền đậu xe là mười tệ.”
“Chiếc xe này sẽ đi ngay.”. đam mỹ hài
“Ở đây chúng tôi có quy định, thu tiền trước rồi mới dừng xe. Cô đậu một phút hay đậu một ngày, cũng đều là mười tệ.”
Quy định vẫn phải chấp hành.
Bạch Minh Diệp không còn cách nào khác, móc tiền ra từ trong túi xách của mình, là tờ một trăm tệ.
“Cô không có tiền lẻ sao? Tôi không có tiền thối lại.”
Cô cẩn thận tìm lại, nhưng thật sự không có tờ tiền lẻ nào.
“Anh chờ đã, để tôi tìm xem.” Bạch Minh Diệp lấy lại tờ một trăm tệ lại, vốn định tìm trên xe anh coi có không, vừa nhìn đã thấy ngay ví của anh bị ném trong hộp để đồ, cô không hề nghĩ ngợi, trực tiếp cầm lấy.
Trong ví tiền của Dạ Việt chẳng có mấy tờ tiền mặt, tất cả đều là mấy cái thẻ vàng và chi phiếu.
Vất vả lắm Bạch Minh Diệp mới tìm được tờ năm mươi tệ, khi rút tiền ra, một bức hình vô tình rơi ra theo, rơi xuống đùi của cô.
Đã được ép lại.
Ảnh không nhìn thấy chính diện. chỉ có sau lưng. Hơn nữa, có vẻ bức hình đã từng bị xé nát, phía sau còn được dính lại bằng băng dính.
Bạch Minh Diệp giật mình trong giây lát.
Để đồ trong ví tiền thường là việc là các cặp đôi yêu nhau hay làm. Trước kia, khi cô và Dạ Việt yêu nhau, cô đã muốn để hình của anh vào trong ví tiền. Nhưng mà khi đó, có lẽ là cô nghĩ sớm muộn gì cũng sẽ có ngày hai người chia tay, vậy nên cô luôn có một loại cố chấp không nói nên lời với việc để hình trong ví tiền.
Nhưng mà, từ trước tới giờ Dạ Việt chưa bao giờ là một người lãng mạn, càng không biết rằng có một ngày cô sẽ biến mất khỏi cuộc đời anh với cách thức lạnh lùng mà kiên quyết như vậy. Vì vậy, anh không có hứng thú gì với việc để hình trong ví tiền cả. Trong suy nghĩ của anh, người đang ở bên cạnh thì cần gì phải để hình gì nữa chứ?
Anh không thích chụp hình, cho nên làm thế nào cô cũng không tìm được một tấm hình của anh. Đến cuối cùng, không còn cách nào khác, cô đành phải thừa dịp anh ngủ mà cầm máy ảnh chụp mấy tấm, rửa ra, sau khi cắt sửa xong thì để vào trong túi xách của mình.
Sau đó, cô lại lấy hình của mình nhét vào trong ví tiền của anh, nói là để anh trừ tà.
Lúc ấy, khi cô nói đến chữ “trừ tà”, anh còn khịt mũi khinh bỉ. Nhưng mà anh vẫn ngoan ngoãn nhét hình vào trong ví tiền.
Tấm hình này...
Là tấm hình trước kia sao?
Bạch Minh Diệp hít thật sâu, ngón tay nắm lấy tấm hình kia, muốn lật ra xem. Nhưng mà giây tiếp theo…
Cổ tay cô bỗng dưng bị nắm lấy.
Sức lực của người đàn ông rất lớn, cái nắm đó giống như muốn bóp nát xương cổ tay của cô vậy, cô đau đến nỗi mi tâm nhíu chặt lại, nghiêng mặt qua.
Dạ Việt đã quay lại.
Cả người anh vô cùng lạnh lùng. Ánh mắt rét lạnh sắc bén nhìn chằm chằm vào cô, giống như đang lăng trì cả người cô vậy, lạnh lùng hỏi: “Em đang làm gì vậy?”
Bạch Minh Diệp nhìn anh, rồi ánh mắt lại rơi lên tấm hình kia.
Cô định đưa tay kia qua, nhưng Dạ Việt đã lấy tấm hình đi trước một bước.
“Dạ Việt!” Cô gọi tên anh.
“Xuống xe!” Sau khi nhét tấm hình vào lại trong ví tiền, anh lạnh lùng ra lệnh.
Người thu tiền ở bên cạnh bị sự rét lạnh trên người anh doạ đến không dám đến gần. Một lúc lâu sau, anh ta mới lại dè dặt đi tới, nhưng cũng không dám nói chuyện với Dạ Việt, mà nói với Bạch Minh Diệp đang ở trên xe: “Cô gái, số tiền đó...”
Lúc này, Bạch Minh Diệp mới nhớ tới chuyện này: “Anh đưa 10 tệ tiền đậu xe cho anh ta đi.”
Dạ Việt liếc nhìn người kia, ánh mắt đó lạnh lẽo đến mức khiến cho đối phương cảm thấy hai chân như nhũn ra, thiếu chút nữa là không dám nhận tiền.
Dạ Việt rút tờ mười tệ đưa cho đối phương, giây tiếp theo, anh kéo Bạch Minh Diệp từ trên xe xuống, ném ví tiền vào trong xe, rồi đóng sầm cửa xe lại.
“Ai cho em quyền lục đồ của tôi?” Động tác kéo cô xuống của anh rất là thô lỗ, giống như là đang kéo một túi vải không có sự sống vậy.
Bạch Minh Diệp mang giày cao gót, bị kéo đến loạng choạng một bước, nhờ bám vào thân xe cô mới khó khăn đứng vững được.