Bây giờ là buổi tối, lại gây ra động tĩnh lớn như vậy, Lan Đình ở tầng khác cũng nghe thấy, bà ấy vội vàng đi về phía bên này.
Nhưng trong phòng Lan Diệp vẫn không hề có tiếng động gì, khiến cho lòng của hai vợ chồng Lan Chiến loạn cào cào.
Vân Tưởng vừa thấy Lan Đình, không nhịn được mà bật khóc. Lan Đình nắm tay bà ta an ủi mấy câu, nhưng cũng không giúp được nhiều.
Tuổi tác của Lan Chiến đã lớn, nên tất nhiên là thân thủ đã không còn như trước nữa. Ông ta phải đá đến lần thứ năm, cửa mới được mở ra.
Mấy người đi vào nhìn quanh, trong phòng không có một bóng người.
Vân Tưởng dùng tốc độ nhanh nhất xông thẳng về phía phòng tắm. Khi bà ta vừa mở cửa ra, cảnh tượng bên trong khiến trước mắt bà ta tối sầm lại, hai chân như nhũn ra, thiếu chút nữa là ngất xỉu.
“Diệp Diệp!” Vân Tưởng khóc thất thanh, cả người ngã rạp trên đất.
Lan Chiến ở đằng sau cũng bị cảnh tượng bên trong làm cho kinh hãi. Tuy ông ta đã từng tham gia chiến tranh, đã quen nhìn thấy xác chết và máu tanh, nhưng khi nhìn thấy con gái của mình đang nằm thoi thóp, thân thể nổi lềnh bềnh trong bồn tắm, nửa sống nửa chết như vậy, ông ta vẫn cảm thấy tay chân lạnh như băng, sức lực cả người như bị rút sạch vậy.
Đường đường là một người đàn ông cao to, vậy mà hốc mắt bỗng chốc đã đỏ lên.
Ông ta phải nhấc chân lên mấy lần, mới bước ra được một bước.
Giờ phút này, bên trong là cảnh tượng thế nào?
Mấy người đi vào nhìn quanh, trong phòng không có một bóng người.
Nhưng trong phòng Lan Diệp vẫn không hề có tiếng động gì, khiến cho lòng của hai vợ chồng Lan Chiến loạn cào cào.
Vân Tưởng dùng tốc độ nhanh nhất xông thẳng về phía phòng tắm. Khi bà ta vừa mở cửa ra, cảnh tượng bên trong khiến trước mắt bà ta tối sầm lại, hai chân như nhũn ra, thiếu chút nữa là ngất xỉu.
Vân Tưởng chỉ cảm thấy trước mắt một mảng đen tối, cả thế giới như đang xoay vòng. Chỉ có Lan Đình là miễn cưỡng giữ được chút lý trí, bà ấy dặn dò người giúp việc bên cạnh: “Mau chuẩn bị xe! Lan Chiến, em ôm Diệp Diệp ra, làm hô hấp nhân tạo trước đã!”
Cả người Lan Diệp chìm ở trong nước, mềm nhũn nằm trong bồn tắm. Mái tóc đen dài của cô ta tản ra theo làn nước. Gương mặt phản chiếu dưới mặt nước đâu còn sức sống như bình thường nữa, mà chỉ còn sắc mặt tái nhợt như xác chết.
Giờ phút này, bên trong là cảnh tượng thế nào?
Cả người Lan Diệp chìm ở trong nước, mềm nhũn nằm trong bồn tắm. Mái tóc đen dài của cô ta tản ra theo làn nước. Gương mặt phản chiếu dưới mặt nước đâu còn sức sống như bình thường nữa, mà chỉ còn sắc mặt tái nhợt như xác chết.
“Diệp Diệp.” Lan Chiến hoàn hồn lại, bước vội vào, vớt con gái ra khỏi bồn tắm. Ông ta vỗ lên mặt của con gái: “Diệp Diệp, con tỉnh lại đi! Lan Diệp! Con mở mắt ra cho ba!”
Giọng nói của Lan Chiến trở nên run rẩy, đến cuối cùng, gần như là tiếng gầm thấp.
Vân Tưởng chỉ cảm thấy trước mắt một mảng đen tối, cả thế giới như đang xoay vòng. Chỉ có Lan Đình là miễn cưỡng giữ được chút lý trí, bà ấy dặn dò người giúp việc bên cạnh: “Mau chuẩn bị xe! Lan Chiến, em ôm Diệp Diệp ra, làm hô hấp nhân tạo trước đã!”
Đang nửa đêm, Bạch Dạ Kình bị một cú điện thoại đánh thức.
Anh quơ lấy điện thoại nhìn, thì ra là điện thoại của ông cụ.
Bây giờ đã là 2 giờ đêm rồi!
Hạ Tinh Thần đang nằm trong lòng anh cũng tỉnh dậy, lim dim mở mắt ra.
“Làm em thức giấc à?” Bạch Dạ Kình tắt chuông trước: “Em cứ ngủ thêm một lúc đi, anh đi nhận điện thoại.”
Dứt lời, anh từ trên giường đứng lên, cầm điện thoại đi ra ban công. Hạ Tinh Thần mơ mơ màng màng, anh vừa đi, dường như nhiệt độ xung quanh cô thấp xuống, khiến cô hơi tỉnh ngủ, quay người sang cầm lấy đồng hồ đeo tay của anh lên nhìn, bây giờ là hai giờ đêm.
Gọi đến trễ thế này, chắc là có chuyện gấp gì rồi.
Cô lo lắng liếc nhìn bóng lưng ở ngoài ban công kia, bật đèn ngủ ở đầu giường lên, ôm chăn ngồi dậy.
Một lát sau, Bạch Dạ Kình cúp điện thoại, quay trở vào. Sắc mặt anh lạnh lẽo, chỉ nhẹ nhàng nói ra mấy chữ: “Lan Diệp tự sát rồi!”
“...” Hạ Tinh Thần ngẩn cả người.
Môi cô khẽ giật giật, một lúc lâu mới nói nên lời: “Cô ta… là người kiêu ngạo như vậy, thật không giống với người sẽ tự sát.”
“Càng kiêu ngạo thì trong lòng lại càng cực đoan.” Bạch Dạ Kình cau mày, sắc mặt ảm đạm.
“Vậy bây giờ anh phải đến bệnh viện sao?”
Giao tình của nhà họ Lan và nhà họ Bạch rất sâu, hơn nữa Lan Diệp tự sát cũng là vì anh, cho nên ông cụ mới nửa đêm gọi điện thoại đến như vậy. Nhưng Bạch Dạ Kình lại vén chăn lên, nằm dài trên giường: “Ngày mai bảo Minh Diệp đi xem tình hình của cô ta.”
“Để Minh Diệp đi?”
Anh mở mắt ra, nhìn về phía cô: “Em cũng đi đi. Em cứ theo sát Minh Diệp, người nhà họ Lan sẽ không dám làm gì em đâu.”
Hạ Tinh Thần hiểu ý của Bạch Dạ Kình.
“Anh Bạch à, cách thức chém hoa đào của anh cũng đẫm máu quá rồi đấy. Nhưng mà em đã hiểu ra rồi, anh coi em là con dao của anh chứ gì!”
“Không phải tự tay chém thì em sẽ càng yên tâm hơn sao?”
“Em chỉ sợ, vừa quay đầu thì cô ta đã chém lại em.”
“Có Minh Diệp và phu nhân Lan Đình ở đó, bọn họ sẽ không dám làm gì em đâu.” Sau khi ôm cô, nói với cô mấy câu, tâm trạng ảm đạm của Bạch Dạ Kình cũng dần vơi đi..
Chuyện tự sát vì anh đúng là khiến trong lòng anh có chút gợn sóng, nhưng dù vậy thì anh cũng rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh.
Đối với loại người như vậy, anh không có cách nào đồng tình với cô ta, chỉ có sự thờ ơ.
Tự sát, không phải là bày tỏ, mà là lợi dụng điểm yếu để uy hiếp người khác.
Nó chỉ khiến anh càng chán ghét cô ta thêm mà thôi.
Bạch Dạ Kình nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ lần nữa. Mượn ánh đèn mờ ảo trên đầu giường, tầm mắt của Hạ Tinh Thần dừng cố định ở trên mặt anh.
Từ mắt, đến môi của anh…
Mọi người thường nói những người đàn ông có đôi môi mỏng thì đều rất vô tình, xem ra hình như cũng không hề sai.
Chỉ là...
Một người vô tình như vậy, nhưng khi ở trước mặt cô, thì lại không giống vậy…
Ngón tay của Hạ Tinh Thần nhẹ nhàng chạm vào môi của người đàn ông.
Nên làm gì đây?
Người đàn ông này…
Những lúc tính khí xấu thì sẽ khiến người ta tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng trái tim của cô lại không thể khống chế, mà càng lún càng sâu, càng lún càng sâu…
Bạch Dạ Kình mở nửa con mắt, chống lại ánh nhìn chăm chú của cô, ánh mắt lười biếng, giữ lấy bàn tay đang nghịch ngợm của cô: “Không ngủ được à?”
“Vâng, em đang nghĩ đến tương lai của chúng ta.”
“Nói thử xem.”
Hạ Tinh Thần tựa vào ngực anh, nghe nhịp tim đang đập của anh, tay nhẹ nhàng đặt lên bụng mình: “Em muốn sinh thêm cho anh một cô con gái. Lần này, anh phải hứa với em, khi em mang thai, anh không được đi đâu cả.”
Cô nửa nằm sấp nhìn anh: “Anh phải làm thật tốt trách nhiệm của một người chồng, và của một người ba.”
Bạch Dạ Kình nắm lấy tay cô, đặt ở bên hông mình, sau đó cánh tay dài đưa qua, ôm cô lên trên người mình. Cô kinh ngạc, mở to mắt nhìn anh: “Anh làm gì vậy?”
“Nếu muốn sinh con gái, thì trước tiên anh phải thực hiện tốt trách nhiệm của một người chồng, thỏa mãn em trước đã. Hửm?”
“Đã trễ thế này rồi mà anh còn nháo.” Hạ Tinh Thần hờn dỗi, vỗ nhẹ anh, nghiêm mặt nói: “Nếu Lan Diệp mà biết, chắc cô ta sẽ tức chết mất.”
Vừa nhắc tới cô ta, sắc mặt của Bạch Dạ Kình lại lạnh đi.
“Những chuyện mà cô ta làm lúc này không hề có chút ý nghĩa nào cả. Anh không thể cho cô ta bất kỳ sự đồng tình hay đáp lại nào.”
Hạ Tinh Thần ôm lấy cổ của anh, nhìn chằm chằm anh: “Em rất vui mừng, may mà lúc đầu em không yêu đơn phương anh, nếu không thì thật là đáng thương quá đi mất...”
Người đàn ông này luôn cao cao tại thượng, xa không thể với tới như vậy; quanh người anh đều là gai nhọn, lại lạnh lùng vô tình; nhưng mà anh lại chỉ giao trái tim của anh cho riêng mình cô…
Trong lòng Hạ Tinh Thần lướt qua sự ấm áp, vô cùng xúc động. Cô cúi người, không kiềm chế được mà hôn lên môi của người đàn ông.
Cả đời này…
Từ khi gặp được anh, cô đã từng hận, từng oán.
Nhưng bây giờ, tất cả đều là hạnh phúc.
May mà, người đó là anh...
Ngày hôm sau.
Lúc Hạ Tinh Thần đến bệnh viện, đúng lúc Bạch Minh Diệp cũng vừa bước xuống từ một chiếc xe chống đạn.
Khi cô đang xách giỏ trái cây định đi qua, cửa bên ghế lái đẩy ra, một người đàn ông cao lớn từ trong xe chui ra ngoài.
Cô dừng bước chân.
Cô chỉ thấy một bên mặt của người đàn ông đó, nhưng cảm giác khá quen. Là, Dạ Việt sao?