Dạ dày của đứa nhỏ không tốt, cô không dám có chút chủ quan nào.
Tóc cô còn ướt dầm dề, nhưng cũng không quan tâm nữa, bế Đại Bạch lên, đi tìm hòm thuốc, cô nói: “Đau nhiều hay không? Nếu nhiều thì nói, mẹ đưa con đi bệnh viện.”
“Không phải là con, là ŧıểυ Bạch...” Thằng bé chỉ chỉ phòng bên cạnh, âm thanh nhẹ đi rất nhiều: “ŧıểυ Bạch không cho con nói với mẹ.”
Tim Hạ Tinh Thần căng thẳng: “Sao ba con lại đau dạ dày?”
“ŧıểυ Bạch chưa ăn cơm chiều. Nhưng mà chắc bây giờ ba đã đi ra ngoài mua mì gói.”
Hạ Tinh Thần yên tâm về con trai, kéo cửa đi về phía phòng cách vách. Đèn trong phòng còn chưa tắt, nhưng bên trong đúng thật là không có người. Cô đứng ở đây, ngơ ngẩn nhìn, trong lòng không khỏi xẹt qua một tia buồn bã.
Cô nhớ lần trước trễ như vậy, anh còn để cho Thụy Cương đón cô đến văn phòng nấu mì cho anh...
Bây giờ anh thà rằng ăn mì gói một cách khó khăn cũng sẽ không tới tìm cô. Rõ ràng là bản thân cô bớt đi một chuyện nhưng lại không biết vì sao, trong lòng lại cảm thấy nặng trĩu, rất mất mát.
“Đại Bảo?” Hạ Đại Bạch nhìn ra cô có chút không vui, kéo kéo vạt áo của cô, hỏi: “Làm sao vậy? Mẹ không vui hả?”
“Không có.” Hạ Tinh Thần lắc đầu, xoay người đi về phòng: “Con ở nhà một mình một lát, mẹ đi ra ngoài tìm ba con, được không?”
“Được ạ.”
“Vậy con phải hứa mẹ, tuyệt đối sẽ không tự ý đi ra ngoài.”
“Yên tâm, con nhất định sẽ không đi ra ngoài, trời bên ngoài lạnh như vậy!”
Thật ra Đại Bạch thật sự rất ngoan, nếu hứa với cô rồi sẽ không chạy nhảy linh tinh. Hạ Tinh Thần an tâm một chút, tùy tiện lau sơ tóc, thay quần áo xong thì ra ngoài. Mở TV, để Đại Bạch tuỳ ý xem, vội vàng ra ngoài.
Bên ngoài quả thật rất lạnh.
Đặc biệt là buổi tối, gió còn lớn hơn ban ngày. Tóc cô còn ướt, khi gió thổi qua, thực sự rất lạnh, chỉ cảm thấy huyệt thái dương bị giật đau nhói. Cô không quan tâm nhiều như vậy, quấn chặt quần áo của mình, chạy nhanh về hướng thang máy. Thang máy có chút đong đưa, cô cũng không để ý.
Tới lầu một, gió ngày càng lạnh. Cô khẽ cắn môi, đi vào trong bóng đêm.
Bên ngoài có một siêu thị nhỏ, cũng là siêu thị gần nhất, ước chừng 400 mét. Ngày thường 400 mét này cũng không phải xa, nhưng mà ở trong trời đông giá rét, mỗi một bước đều có thể coi như là tra tấn. Đi bộ xa như vậy trong trời đông giá rét quả thật là điều trước nay cô chưa từng làm.
Hạ Tinh Thần đón gió, bước nhanh, trong chốc lát sau thì nhìn thấy một vầng ánh đèn sáng chói của siêu thị.
Cô đứng ở chỗ này, cách không xa không gần, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy anh trong siêu thị nhỏ. Cái mùa này, thời gian này, toàn bộ siêu thị nɠɵạı trừ cô thu ngân trẻ tuổi, trong tiệm cũng chỉ có một mình anh. Anh mặc một bộ áo khoác, cũng ngăn không được dáng người còn đẹp hơn so với người mẫu. Có vẻ như anh không biết nhiều về mì gói, đôi mắt kia vẫn luôn băn khoăn ở trên kệ để hàng, có chút mê mang.
Cô biết, trước kia anh chưa từng ăn qua mì gói, cũng sẽ không ăn thứ đồ ăn mà trong miệng anh được gọi là "đồ ăn nhanh".
Hạ Tinh Thần đang nhìn, đã nhìn thấy cô gái thu ngân trẻ tuổi kia đang nở nụ cười duyên dáng đi về phía anh. Anh đeo khẩu trang, chỉ lộ ra một đôi mắt, cũng đã làm cho cô gái nhỏ mê đến thất điên bát đảo.
Cô trầm ngâm, nhưng cuối cùng vẫn đi lên trước, đẩy cửa siêu thị đi vào.
Hai người nghe được động tĩnh cũng không quay đầu lại hướng cửa nhìn một cái. Bạch Dạ Kình luôn luôn lạnh lùng như thế. Mà cô gái thu ngân thì đang dồn hết chú ý ở trên người anh. Giọng nói của cô ấy ngọt thanh như mật: “Nhìn qua thì bộ dáng của anh là không biết nấu, tôi nấu cho anh nhé.”
“Được, cảm ơn.” Anh không từ chối. Đúng thật là anh chưa làm qua bao giờ.
Cô gái xé mở mì gói, bỏ gia vị vào, sau đó đổ nước, một bên hướng ánh mắt về phía anh. Hạ Tinh Thần đứng một bên nhìn, đều cảm thấy kinh hãi, sợ tay của cô gái kia bị nước sôi văng vào.
“Xem đôi mắt của anh cảm thấy rất quen mắt, anh là minh tinh à?”
“...Không phải.”
Hạ Tinh Thần nghĩ, anh đúng thật không phải là minh tinh, còn toả sáng hơn so với minh tinh, có nhiều lực chú ý hơn, cũng có nhiều người ủng hộ hơn.
“À. Anh ở nơi này sao?”
“...Ừ.” Anh luôn giữ dáng vẻ quý chữ như vàng.
“Trước kia chưa từng thấy qua anh.”
“...” Anh dứt khoát không đáp lại, chỉ nhìn tô mì sợi: “Được chưa?”
“À, sắp xong rồi.” Cô gái xấu hổ cười, lại hỏi: “Trễ như vậy sao anh lại còn ăn mì, không có người làm cơm chiều cho anh sao?”
Cô gái chỉ kém chưa nói sáu chữ: “Tôi đồng ý làm cho anh.” Người đàn ông này, thật đúng là... Đào hoa nở rộ quá đi.
“Không có.” Bạch Dạ Kình lại lần nữa dứt khoát đáp lại hai chữ.
Nụ cười trên mặt trên mặt cô gái càng sâu, đưa tô mì đã nấu xong cho anh, sau khi thẹn thùng liếc anh một cái, lại hỏi: “Có nghĩa là... hiện tại anh còn chưa có bạn gái sao?”
“Cảm ơn.” Giọng điệu Bạch Dạ Kình nhàn nhạt như cũ, sau khi tiếp nhận tô mì, lúc này mới liếc cô gái đối diện một cái, không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô gái, ngược lại nói: “Con trai tôi đã 4 tuổi.”
“...” Bộ dạng cô gái chịu đả kích rất lớn, giương môi cứng ngắt ở kia, hồi lâu không phản ứng. Hạ Tinh Thần cảm thấy cô ấy vừa nghe được âm thanh của tiếng sấm vang lên bên tai. Anh cự tuyệt người khác cũng thật là lạnh lùng dứt khoát.
Bạch Dạ Kình bưng đồ ăn, chuẩn bị đến dãy bàn phía cửa sổ. Xoay người, lúc này mới nhìn thấy cô.
Dừng mắt nhìn cô, đáy mắt xẹt qua một tia ngạc nhiên. Chờ đến khi lại thấy cô đầu tóc ướt dầm dề, ấn đường anh nhíu lại. Người phụ nữ này biết bây giờ bên ngoài lạnh mấy độ không? Dám để tóc như vậy mà ra ngoài!
“Cô tới làm gì?” Anh hỏi.
“À... tôi... tôi tùy tiện đi mua một ít đồ.” Hạ Tinh Thần tùy ý lấy vài thứ vào trong tay, thể hiện mình là khách hàng thật sự tới mua đồ.
Bạch Dạ Kình liếc mắt nhìn tay cô: “Cô chắc chắn là tới mua cái này?”
“Hả?” Hạ Tinh Thần nhìn anh, rồi sau đó theo tầm mắt của anh nhìn về phía tay mình. Nháy mắt tiếp theo, cô quẫn bách không nói nên lời, mặt sưng lên đến đỏ bừng. Cô vừa mới cho rằng thứ mình lấy chính là hộp chocolate, kết quả, không biết sao lại xui xẻo túm phải hộp áo mưa.
Cô cũng không hiểu được, vì sao bây giờ thương gia đều thích đem kẹo cùng áo mưa bày ở trên một kệ để hàng?
“Tôi... không phải mua cái này.” Hạ Tinh Thần đem áo mưa thả lại trên kệ hàng. Theo bản năng nhớ tới buổi tối đầu tiên cùng anh ở bên nhau, cô càng thêm không dám nhìn mắt anh. Cô hoảng đến nỗi giả vờ tùy tiện lấy đồ, nhưng đôi mắt thường thường ngắm về hướng anh. Cuối cùng, thở dài, nhìn thẳng vào mặt anh.