Trong đầu Hạ Tinh Thần một mảnh lộn xộn, các loại ý niệm hiện lên.
“Thời gian là lúc nào?” Không nghe thấy câu trả lời, anh lại hỏi lại một lần nữa.
Cô đột nhiên hoàn hồn, ngẩng đầu lên chống lại ánh mắt tìm tòi của anh, cô nói: “Chủ nhật vào lúc chín giờ.”
Bạch Dạ Kình gật đầu, cũng không nói đi hay không đi.
Thoáng chốc, hai người đứng trong phòng khách, nhìn nhau không nói gì, trong khi xung quanh đột nhiên trở lên xấu hổ khó diễn tả thành lời. Cuối cùng, Hạ Tinh Thần lên tiếng trước: “Tôi... Đi lên làm bài với con, lúc nào anh về thì nhớ đóng cửa lại giúp tôi, cảm ơn.”
Nói xong, không quan tâm khuôn mặt người nào đó biến đen, đi thẳng vào phòng ngủ.
Bạch Dạ Kình cũng không đi theo.
Lúc cô đi vào, Hạ Đại Bạch đang làm bài tập cũng tạm dừng lại, nghiêng khuôn mặt nhỏ đánh giá cô: “Đại Bảo, mẹ sao vậy, vẻ mặt rất lạ.”
Hạ Tinh Thần lắc đầu: “Không có gì...”
Nằm lại trên giường, trong lòng vẫn loạn thành một mớ. Nhất là khi nghĩ đến người đàn ông kia vẫn ở bên ngoài cửa... Cách cô chỉ vẻn vẹn một bức tường...
Trong lòng cô càng không thể bình tĩnh được.
Người đàn ông này, vào lúc cô cho rằng anh sẽ không xuất hiện ở chỗ này thì anh lại đột nhiên lại xuất hiện. Thế nhưng rõ ràng chính anh đã nói, muốn cô phải tránh xa anh và người nhà của anh mà...
Hạ Tinh Thần phát hiện cho tới bây giờ mình vẫn không thể đoán được tâm tư của anh.
“Đại Bảo, hình như vừa rồi con nghe thấy tiếng của ŧıểυ Bạch.”
“Ừ...” Hạ Tinh Thần ngồi dậy trên giường: “Ba con đã tới.”
“Hả? Mẹ nói ŧıểυ Bạch đến rồi sao?”
“... Ừ.”
“Vậy con đi tìm ŧıểυ Bạch chơi một lúc.” Hạ Đại Bạch để cây bút xuống muốn chạy ra ngoài. Hạ Tinh Thần nhìn đồng hồ, không biết lúc này anh đã ăn cơm chưa.
“Đại Bạch.” Cô vô thức gọi con trai lại. Chân nhỏ của Hạ Đại Bạch hơi ngừng lại, quay đầu nhìn cô. Cô nghĩ một lúc cuối cùng lắc đầu: “Được rồi, không có chuyện gì đâu...”
Lần trước nhờ Lãnh Phi đưa thuốc nhưng lại bị phản bội, bị mắng té tát. Lần này nếu cô lại chủ động quan tâm anh đã ăn cơm tối chưa, không biết anh sẽ nói cô thế nào. Hơn nữa...
Anh cũng đã nói với mọi người rằng muốn bản thân cách xa cô một chút, cô lại cố tình sán lại, cũng quá không biết xấu hổ rồi.
Hạ Tinh Thần liên tục xoắn xuýt, cuối cùng vẫn chỉ im lặng ở trong phòng của mình. Cô cầm bài tập của Hạ Đại Bạch lên cẩn thận kiểm tra, thế nhưng không hiểu sao tâm trí của cô lại không đặt ở nơi này. Nhìn một lúc lâu, cuối cùng đành buông tay gấp sách lại. Nếu anh đã ở đây thì hãy để anh kiểm tra bài giúp con đi.
...
“ŧıểυ Bạch.” Hạ Đại Bạch chạy đến ra ngoài, quả nhiên thấy người nào đó đang đứng trong phòng khách. Chân dài bắt chéo, lười biếng ngồi trên sô pha. Một tay đặt lên ghế sô pha, cả người dựa vào sau ghế, một tay cầm điều khiển tivi.
Mặc dù ánh mắt của anh đang nhìn tivi, nhưng anh lại không hề chuyên tâm. Cầm điều khiển trong tay ấn đổi hết kênh này đến kênh khác.
Nghe thấy giọng nói của con, anh quay đầu lại nhìn cậu bé. Hạ Đại Bạch cười tủm tỉm đi qua, ngồi bên cạnh anh: “Tại sao ba đột nhiên lại chạy đến đây?”
“Tất nhiên là ba có thể tới rồi, đây là nhà của Đại Bảo, thì cũng là nhà của ba mà.”
“Đây là nhà của ba.” Bạch Dạ Kình bình tĩnh liếc nhìn cánh cửa nơi đứa trẻ vừa mới đi ra. Trống không.
Anh lại bình tĩnh thu hồi ánh mắt về màn hình tivi.
Hạ Đại Bạch bày ra dáng vẻ cậu bé hiểu rõ: “ŧıểυ Bạch, ba đừng mạnh miệng nữa, ba rõ ràng đến là vì Đại Bảo mà.”
“Đại Bạch.” Vào lúc này, giọng nói của cô lại truyền đến. Bạch Dạ Kình cũng không nhàn rỗi ấn chuyển kênh liên tục, ánh mắt chuyên chú nhìn ti vi. Trên tivi đang phát cái gì thì anh lại không để ý. Bên tai chỉ nghe thấy giọng nói của cô: “Đại Bạch, con lại đây.”
“Mẹ lại đây đi, người ta đang xem tivi, không muốn động.” Hạ Đại Bạch cảm giác cậu bé là thần trợ công, vẻ mặt cầu khen ngợi nhìn người nào đó.
“... Nhanh lên, tới đây.” Giọng điệu của Hạ Tinh Thần trở lên cứng rắn hơn.
Hạ Đại Bạch vẫn không nhúc nhích.
Hạ Tinh Thần cầm sách bài tập của cậu bé đứng đợi ở trong phòng một lúc, nhưng vẫn không chờ được tên nhóc kia. Sau khi cân nhắc một lúc, cuối cùng vẫn đi đến phòng bên cạnh.
Bạch Dạ Kình dường như không nghe thấy động tĩnh gì, làm như đang rất chuyên tâm xem ti vi. Ngược lại Hạ Đại Bạch cười ngọt ngào với Hạ Tinh Thần, mông nhỏ xê dịch, tạo ra một khoảng trống giữa ba và bản thân, bàn tay nhỏ vỗ vỗ: “Đại Bảo, mẹ ngồi đi.”
Hạ Tinh Thần nhìn con trai, lại nhìn cái người nào đó đang rất “chuyên tâm” xem tivi, cuối cùng ánh mắt rơi vào tivi. Rồi sau đó khóe môi hơi giật giật, khuôn mặt cũng đỏ bừng lên: “Hai người các con chuyên tâm xem cái này?”
“Đúng vậy.” Hạ Đại Bạch thành thật gật cái đầu nhỏ. Dù sao thì cậu bé cũng không xem tivi, toàn bộ đầu óc của cậu bé tập trung trêu chọc ba mình và Đại Bảo.
Ánh mắt Bạch Dạ Kình liếc nhìn Hạ Tinh Thần, nhìn thấy dáng vẻ không được tự nhiên của cô, anh quay lại nhìn ti vi. Lúc này mới thực sự chăm chú nhìn ti vi.
Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn một cái khuôn mặt lập tức đen lại.
Hạ Đại Bạch cũng quay lại nhìn, rồi sau đó nghiêm túc hỏi: “ŧıểυ Bạch, cái gì gọi là thuốc bổ thận tráng dương vậy?”
Đúng vậy.
Giờ phút này, trên tivi đang phát không phải cái khác mà chính là chương trình dưỡng sinh. Hơn nữa còn là chủ đề về bệnh không tiện nói của nam giới.”
Sắc mặt Bạch Dạ Kình không thay đổi, cúi đầu liếc nhìn củ cải nhỏ giữa hai chân của Hạ Đại Bạch: “Không phải con rất thích cây tăm nhỏ sao? Nếu sau này con trưởng thành mà chỗ này vẫn là cây tăm nhỏ, thì phải dùng đến đồ vật này.”
“...” Ánh mắt Hạ Tinh Thần u oán nhìn chằm chằm anh. Có ai lại đi nói con trai mình như vậy không?
“... Ồ.” Hạ Đại Bạch cái hiểu cái không, sau đó đôi mắt to tròn chuyển đến giữa hai chân anh, khuôn mặt hiện lên vẻ lo lắng: “ŧıểυ Bạch, ba xem chuyên chú như vậy, sẽ không phải... Của ba cũng biến thành cây tăm nhỏ đấy chứ?”
“Ha ha...” Hạ Tinh Thần thật sự không nhịn được đã bật cười.
Bạch Dạ Kình tức giận nhìn qua. Nhìn thấy anh bị bẽ mặt cô vui như vậy sao?
Hạ Tinh Thần không dám nhìn vào mắt anh, chỉ đưa sách bài tập cho anh: “Bài tập của con anh, anh kiểm tra một chút, tôi phải đi tắm rửa.”
Nói xong, cô mặc kệ hai người bọn họ, rồi bỏ đi. Lúc đi đến cửa, nhớ lại chuyện vừa rồi lại thấy buồn cười.
Nhìn theo bóng lưng của cô, cho tận đến lúc cánh cửa đóng lại, tầm mắt của anh vẫn không rút về. Nụ cười vừa rồi của cô vẫn còn nguyên trong tâm trí của anh, trong lúc nhất thời, sắc mặt anh đỡ hơn rất nhiều.
...
Hạ Tinh Thần vừa tắm xong, với lấy bộ đồ ngủ dày cộp định mặc lên người thì nghe thấy tiếng gõ cửa ở bên ngoài của Hạ Đại Bạch.
“Đại Bảo, trong nhà có thuốc đau dạ dày không?”
Hạ Tinh Thần tùy tiện mặc quần áo vào, kéo cửa đi ra, lo lắng nhìn con trai: “Con lại đau bụng rồi hả?”
Dạ dày của con trai không tốt, cô cũng không dám bất cẩn.