Lúc này hàng xóm đều vây quanh nhìn, đương nhiên anh sẽ không xuống xe, nếu để cho người ta phát hiện người đang ngồi trong xe lại là ngài Tổng thống ngày hôm qua còn xuất hiện cực kì phong thái trên tivi, có lẽ cục diện sẽ cực kì lạ lùng.
“Sao các người lại ở đây?” Hạ Tinh Thần thu hồi tầm mắt lại, cô nhìn sang Lãnh Phi.
“Đã đến rất lâu rồi. Có thể mở cửa để cho xe của Tổng… Ngài ấy vào trong được không?” Lãnh Phi thay đổi xưng hô, cẩn thận nhìn sang Thẩm Mẫn đang đứng ở bên cạnh. Thẩm Mẫn cũng không có nhiều biểu hiện gì, bà ấy chỉ thầm quan sát bọn họ. Bà ấy là người từng trải, nhìn Lãnh Phi ăn mặc như vậy bà ấy cũng ít nhiều đoán được người tới là nhân vật không hề đơn giản.
Nhưng tóm lại vẫn không có quá nhiều ấn tượng tốt. Đã là người kết hôn rồi còn tới chỗ này dây dưa không rõ, sao phải khổ như vậy chứ?
Hạ Tinh Thần gật đầu với Lãnh Phi, cô đưa thằng bé cho mẹ, sau đó cầm chìa khóa ra mở cửa.
Thẩm Mẫn ôm Hạ Đại Bạch đi vào trước, lại phòng bị giống như đề phòng chuyện có người cướp thằng bé, bà ấy còn để tâm cố ý khóa cửa phòng ngủ lại.
Hạ Tinh Thần mở cửa lớn ra, chiếc xe anh ngồi trực tiếp lái vào bên trong.
Sau đó mấy chiếc xe khác dưới sự phân phó của Lãnh Phi lập tức quay đầu xe rời đi.
Chùm ánh sáng mãnh liệt chiếu sáng khắp ngõ. Rất nhanh ánh sáng đã biến mất, đoàn xe rời đi dưới cái nhìn tò mò của mọi người trong trấn.
Hạ Tinh Thần không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tất cả mọi người đi rồi chỉ còn lại anh và Lãnh Phi ở lại, rốt cuộc là chuyện gì đây? Anh tới vì con trai sao? Với tính cách bá đa͙σ của anh sẽ không trực tiếp đón Đại Bạch rời đi luôn chứ?
Đầu óc Hạ Tinh Thần hoàn toàn mờ mịt, lúc chưa hiểu chuyện gì thì Lãnh Phi đã kéo cửa xe ra. Bóng dáng cao lớn của anh bước xuống xe, đứng trước mặt cô, chùm ánh sáng trong nhà bao trùm lên người anh.
Đợi cho đến khi nhìn kỹ khuôn mặt này, Thẩm Mẫn hoàn toàn bị chấn động, giống như không dám tin tưởng vào mắt mình, nhưng ngay sau đó bà ấy đã lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra. May mắn là anh đưa lưng về phía cửa lớn, hàng xóm láng giềng nhìn vào cũng chỉ thấy mỗi bóng lưng.
Bà ấy nhanh chân đi đóng cửa, đám hàng xóm vẫn còn đang vây quanh: “Chị Thẩm, là đến tìm Tinh Thần sao?”
“Ừ.”
“Là ba của thằng bé sao? Trông thế nào? Thằng bé Đại Bạch kia đáng yêu như vậy, gen thật là tốt, ba nó nhất định cũng rất anh tuấn phải không?”
“… Ừ, chắc là vậy.” Thẩm Mẫn nhanh chóng nói: “Thời gian không còn sớm nữa, không phải mọi người nên về xem phim sao? Mau trở về nhà đi.”
“Được rồi, nhà chị có khách tới, chúng tôi sẽ không ở lại đây nữa. Ngày mai lại qua xem.” Hàng xóm láng giềng biết là không tiện nên cũng nhanh chóng rời đi.
Thẩm Mẫn nhanh tay đóng cửa, che khuất tầm mắt của mọi người sau đó mới quay đầu nhìn người đàn ông trẻ tuổi đứng trong sân. Tuy chỉ là bóng lưng thôi nhưng cực kì có khí chất, khí chất đó rõ ràng không hợp với một nơi như thế này.
Bà ấy thở dài một hơi, trong lòng không nhịn được lo lắng. Sao Tinh Thần lại ở cùng Tổng thống, nếu như Đại Bạch là con trai của Tổng thống vậy con bé lấy cái gì mà đi tranh giành với người ta?
Hạ Tinh Thần và Bạch Dạ Kình đứng đó, bóng dáng hai người dưới ánh đèn hòa vào một chỗ trông cực kì lớn. Anh không nói gì cô cũng rất im lặng, hai tay cô buông xuống bên người không tự chủ được mà tự động nắm chặt. Thật ra chỉ đơn giản là cảm thấy không có gì để nói.
Anh đã thuộc về người phụ nữ khác…
Sự chua xót trong lòng sau khi nhìn thấy anh cũng không phai nhạt đi chút nào mà càng trở nên rõ ràng hơn.
“Bên ngoài trời lạnh, hai đứa qua phòng khách trò chuyện đi, mẹ đi pha trà cho hai đứa.” Thẩm Mẫn nhanh chóng xen vào, đứng ở đây cũng không phải là cách.
Bạch Dạ Kình nhìn Hạ Tinh Thần, anh không hề di chuyển mà phân phó Lãnh Phi: “Mang đồ trên xe xuống giao cho phu nhân đi.”
“Vâng.”
Lãnh Phi đáp một tiếng, tài xế đã mang những món quà xuống. Thẩm Mẫn vừa thấy mười mấy túi lớn nhỏ như vậy, bà ấy cảm thấy về mặt lễ nghĩa thì anh là người cực kì chu đáo.
“Anh làm cái gì vậy?” Hạ Tinh Thần không rõ ý của anh là gì.
“Đây là quà gặp mặt cho bà nɠɵạı của con trai.” Bạch Dạ Kình giải thích, lúc nói chuyện anh còn nhìn về phía Thẩm Mẫn, nhẹ nhàng gật đầu xem như chào hỏi. Thái độ đó so với lúc gặp mặt Hạ Tinh Thần thì cực kì hòa đồng.
Ấn tượng của Thẩm Mẫn về người Tổng thống trẻ tuổi này cũng chỉ dừng lại ở trên tivi, từ trước tới nay đều cảm thấy anh là người xa không với tới. Dù sao cũng là người lãnh đa͙σ của một đất nước, không phải ai cũng có thể gặp. Bây giờ anh đã đứng trước mặt bà ấy mới cảm thấy chân thật một chút. Ngược lại bà ấy cảm thấy anh là một người chính trực, không giống người đáng ghét chút nào.
Đáng tiếc anh là người đàn ông đã kết hôn rồi, Tinh Thần nhà bà ấy không muốn cách xa cũng phải cách thật xa.
“Mấy thứ này anh mang về đi, mẹ em không dùng được.” Hạ Tinh Thần cảm thấy mục đích Bạch Dạ Kình tới đây chỉ vì con trai, cho nên cô hơi nhạy cảm, không thèm nhìn mấy thứ kia mà nói: “Còn có cây trâm ngọc anh tặng cho mẹ em, mẹ em cũng không dùng được. Anh tới đây vừa đúng lúc, em đi lấy cho anh, hôm nay anh cũng mang về đi.”
Thái độ của cô muốn bao nhiêu lạnh lùng có bấy nhiêu lạnh lùng, thậm chí giống như ra lệnh tiễn khách, sắc mặt Bạch Dạ Kình lập tức trầm xuống.
Mà Lãnh Phi ở bên cạnh lại đổ mồ hôi lạnh.
Sáng sớm ngài Tổng thống đã lái xe rời đi, hành trình mất 7 tiếng đồng hồ, đến đây rồi lại phải ở trong xe hơn 2 tiếng kéo rèm che chờ bọn họ trở về. Thời gian dài như vậy mọi người ngồi lâu đều mệt mỏi. Đừng nói còn chưa uống được ngụm nước nào, thở cũng chưa kịp thở, ngồi còn chưa nóng chỗ lại bị đuổi đi, trước kia làm gì có chuyện như vậy?
Đương nhiên, người dám đuổi Tổng thống cũng chỉ có cô Hạ này, còn những người phụ nữ khác nhìn thấy Tổng thống chỉ sợ không kịp đợi mà đã nhào lên rồi.
Hạ Tinh Thần không nghĩ tới những thứ này, cô nói xong thì lập tức xoay người đi về phòng ngủ. Bạch Dạ Kình chẳng thèm ngăn cản cô, anh chỉ nhàn nhạt nhìn về phía Thẩm Mẫn, lễ phép hỏi: “Phu nhân, bác có thể tới phòng khách cùng trò chuyện với cháu được không?”
Thẩm Mẫn có chút không ngờ đến, bà ấy không biết anh muốn nói chuyện gì nhưng vẫn gật đầu: “Đương nhiên là có thể.”
Phòng khách, Thẩm Mẫn ngồi xuống mới nói: “Ngài Tổng thống, cứ tự nhiên ngồi đi.” Trên mặt bà ấy cũng không có nhiều biểu cảm gì, không thân thiện ngược lại hơi lạnh nhạt.
Bạch Dạ Kình cũng nhận ra điều này, anh nghe theo lời ngồi xuống, nhẹ nhàng nói: “Cứ gọi cháu là Dạ Kình là được rồi.”
Thẩm Mẫn đánh giá anh một lúc rồi từ từ mở miệng: “Không biết lần này ngài tới là vì Tinh Thần hay là vì thằng bé?”
“Đều đúng.” Bạch Dạ Kình không hề giấu diếm: “Lần này cháu tới quả thật muốn đưa hai người bọn họ về Kinh Đô.”
“Chuyện thằng bé là chuyện của hai người, do hai người thương lượng, tôi cũng không can thiệp vào. Nhưng mà Tinh Thần thì…” Thẩm Mẫn nói đến đây thì dừng lại, gương mặt lạnh nhạt của bà ấy lại nghiêm túc hẳn lên: “Còn về chuyện của Tinh Thần, thì ngài không cần nói nhiều. Tôi luôn dạy nó phải giữ gìn khoảng cách với đàn ông đã có vợ, ngài là đàn ông đã có vợ lại là Tổng thống mà người dân chúng tôi bầu ra nên ngài càng phải biết tự hạn chế và tự trọng, chứ không phải sau ngày tân hôn đã tới gặp mặt người phụ nữ khác, đó là không tôn trọng vợ của mình cũng là phụ sự tin tưởng của người dân.”