Ở dưới bậc thang, cánh cửa xe thứ ba mở ra, một người phụ nữ mặc quần áo phong phanh từ trên xe bước xuống. Cô ấy đứng trong bóng đêm, ngước mặt nhìn anh ta, bên trong đôi mắt bình tĩnh kia ẩn chứa đầy sự lo lắng, tuy rất hời hợt nhưng không thể bỏ qua được.
Anh ta nhanh chân bước xuống cầu thang, vừa đi vừa cởi áo khoác, như nhớ tới điều gì đó, anh ta lại ném áo khoác cho Dư Trạch Nam: “Cởi áo của em xuống, em mặc áo của anh đi.”
Ở lại đây một đêm, trên người anh ta đều là mùi thuốc lá, đương nhiên Cảnh Dự sẽ không thể chịu nổi. Dư Trạch Nam cởi áo khoác ném cho anh trai, anh ta đi tới trước mặt Cảnh Dự, trực tiếp khoác áo lên vai cô ấy.
“Lên xe đi, bên ngoài trời lạnh lắm.”
“Không sao, chỉ là hơi buồn ngủ mà thôi.” Giọng nói của cô gái rất nhẹ nhàng, cực kì êm tai.
“Ở trên xe ngủ một giấc thật ngon đi.”
“Ừ.”
Bên kia trấn nhỏ.
Cả buổi tối Hạ Đại Bạch đều lăn lộn trên giường không ngủ được. Hạ Tinh Thần nằm ngay ngắn trên giường đệm, hai tay gác lên ngực, nơi đó dường như có cảm giác đau nhói.
“Đại Bảo.” Không biết đã mấy giờ rồi, rốt cuộc Hạ Đại Bạch cũng mở miệng, giọng nói của thằng bé ở trong đêm khuya nghe ra được chút nghẹn ngào. Hạ Tinh Thần không ngủ được cho nên “ừ” một tiếng.
“Mẹ cũng rất khổ sở có đúng không?”
Giọng nói non nớt của thằng bé làm cho chóp mũi Hạ Tinh Thần chua xót, cô nghiêng người ôm con vào ngực. Cô nhắm chặt mắt, không để cho nước mắt rơi xuống. Tuy không nói gì nhưng mà hô hấp nặng nề đã thay cô trả lời thằng bé.
“ŧıểυ Bạch vẫn chưa gọi điện thoại tới sao?” Rõ ràng thằng bé đã nói rồi, không cần để ý ba, không cần ba nữa, nhưng mà trong lòng vẫn không nhịn được ấp úng hỏi.
“Không có.” Hạ Tinh Thần trả lời, giọng nói của cô cực kỳ buồn bã.
Buổi sáng từ lúc thằng bé tắt máy, điện thoại cũng không có bất kỳ động tĩnh gì nữa. Không gọi tới, cũng không có tin tức gì. Ngược lại cũng không có gì lạ, cô tận mắt thấy anh nắm tay cô dâu đến trước mặt cha xứ nói lời thề và đồng ý, loại thời khắc quan trọng này sao có thể gọi điện thoại cho bọn họ được? Cho dù có gọi tới thì cũng có cái gì để mà nói đây? Đã không còn gì để nói nữa.
Buổi tối lúc ăn cơm, Trì Vị Ương gọi điện thoại tới hỏi cô có biết chuyện hôn lễ của Tổng thống hay không. Cô nói cô biết, Trì Vị Ương còn muốn nói gì đó thì điện thoại bên cô bị tắt, điện thoại không còn pin nữa. Hạ Tinh Thần cũng không muốn đi sạc pin, cô sợ một khi mở máy ra thì sẽ không nhịn được mà lên mạng xem tin tức.
Không quan trọng nữa…
Đêm nay là đêm tân hôn của anh, của anh và Tống Duy Nhất…
Nghĩ tới hiện giờ anh đang cùng người phụ nữ khác nằm chung một chiếc giường, làm chuyện thân mật không lâu trước đó cô đã làm, trái tim của Hạ Tinh Thần như bị dao cắt.
Trước kia cảm thấy cô sẽ không để ý, ít nhất đã sớm chuẩn bị tâm lý, huống hồ cô đối với anh chỉ dừng ở mức động lòng, cho nên sẽ không khó chịu tới mức đó.
Cô nghĩ cầm được thì sẽ buông được, rất nhanh sẽ hết hy vọng. Nhưng mà hiện giờ nhớ tới đêm đó triền miên cùng anh ở trong khách sạn, trong đầu cô dần dần hiện lên hình ảnh của Tống Duy Nhất, trong lòng giống như bị xé rách, có bao nhiêu kịch liệt chỉ có một mình cô rõ.
Hôm sau.
Lúc Hạ Tinh Thần tỉnh lại thì bên cạnh đã không còn ai. Cô sợ Hạ Đại Bạch vì đau lòng quá mức mà sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cho nên nhanh chóng rời khỏi giường. Cô nhìn xung quanh một lượt mới phát hiện Hạ Đại Bạch đang ngồi xổm trong góc cầm di động của cô.
Điện thoại đang cắm vào ổ sạc, thằng bé nhìn chằm chằm vào di động, dường như không có điều thằng bé muốn cho nên ánh mắt nó tối sầm lại.
Trong lòng Hạ Tinh Thần đầy chua xót.
“Đại Bạch, nhanh qua đây mặc quần áo.” Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc gọi thằng bé qua, không muốn tâm trạng của thằng bé bị ảnh hưởng mà cũng không muốn vì cô mà làm cho tâm trạng của thằng bé tồi tệ hơn.
Hạ Đại Bạch vẫn ngồi đó không nhúc nhích, Hạ Tinh Thần cảm thấy cứ như vậy cũng không phải là cách, cô đi giày vào sau đó tới chỗ thằng bé, trực tiếp rút ổ sạc, tắt luôn điện thoại.
“Không phải con không cần ba nữa sao? Sao bây giờ lại dùng điện thoại xem ngày hôn lễ của ba? Nhất định ba đang rất bận rộn, sao có thể có thời gian gọi điện thoại cho con chứ?”
Lời của cô như nhát dao đâm vào lòng Hạ Đại Bạch, thằng bé cúi đầu gạt tay ra, tiện đà vùi cả người vào trong chăn, mặc cho cô gọi thế nào cũng không được.
Thẩm Mẫn thấy tâm trạng hai người bọn họ không tốt, cho nên muốn mang hai người bọn họ ra ngoài cho khuây khỏa. Ăn cơm trưa xong lại để cho hai người Hạ Tinh Thần và Hạ Đại Bạch đi dạo chợ với bà ấy.
Chợ trên trấn nhỏ náo nhiệt như chợ đêm thành phố, mấy chục dặm đều có người tụ tập.
Những thứ đồ chơi linh tinh bày bán chơi rất vui, và trông cũng rất thú vị. Tinh thần của Hạ Đại Bạch vốn không tốt nhưng đến chợ thì lập tức bị những món đồ chơi làm bằng đường bán ngoài lề đường thu hút sự chú ý.
Thằng bé ầm ĩ muốn ăn, ăn một cái chưa đủ còn phải vừa ăn vừa chơi.
Ba người đi dạo đến tận hơn 6 giờ chiều lúc này thì trời đã tối, lại ăn cơm tối ở trong chợ xong rồi mới về. Ba người đi đến ngõ, chỉ thấy ở cuối hẻm tụ tập không ít người đang nhìn ngó xung quanh.
Vừa nhìn thấy bọn họ trở về, lập tức có người nhanh chóng đi tới.
“Chị Thẩm à, có khách tới nhà chị đã đợi ở bên ngoài hơn nửa buổi chiều rồi.”
“Khách sao?” Thẩm Mẫn cảm thấy rất kỳ quái. Bà ấy ở chỗ này, người nhà mẹ đẻ đã không còn ai, những bạn bè và đồng nghiệp trước kia thường hay qua lại đều sống ở nội thành, không thể nào ngay cả cuộc điện thoại cũng không có mà đi thẳng tới vùng nông thôn này của bà ấy được.
“Còn không phải sao? Trong ngõ nhỏ dừng rất nhiều xe, đều chắn kín cả đường. Tôi nghe Cường Tử nói, những chiếc xe này đều cực kì xa hoa, mỗi chiếc đều hơn trăm vạn.”
Trong lòng Hạ Tinh Thần chấn động, trong đầu cô xẹt qua bóng dáng của một người, theo bản năng ôm chặt Hạ Đại Bạch vào lòng.
Thật sự là anh thật sao?
Anh vừa trải qua tân hôn sao có thể chạy tới nơi này chứ? Tuy cảm thấy không có khả năng nhưng không phải anh thì cũng không có nghĩa là anh không phái người khác tới.
Con là của cô, cô có thể đoán được mục đích mà anh tới. Thẩm Mẫn cũng chú ý tới sắc mặt thay đổi của con gái, bà ấy ngẫm nghĩ một chút thì lập tức hiểu ra, bà ấy chỉ nói: “Chúng ta đi vào thôi, nếu người ta đến thì dù sao cũng phải nói cho rõ ràng. Không thể dây dưa dính líu mãi không dứt được.”
Hạ Tinh Thần ôm Hạ Đại Bạch, cả người đầy tâm sự bước vào. Hạ Đại Bạch mệt mỏi cả ngày đã sớm dựa vào vai cô ngủ. Cô tới gần, nhìn những chiếc xe kia thì lập tức nhận ra là xe của anh rồi.
“Cô Hạ.” Lãnh Phi từ trên xe bước xuống đón chào.
Hạ Tinh Thần nhìn một chiếc xe trong đó, loáng thoáng có thể nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở bên trong. Gương mặt của anh trong bóng tối, không thể nhìn rõ. Người khác có thể nhìn không rõ nhưng cô vừa nhìn là đã nhận ra ngay.
Vậy mà anh lại đến đây thật.
Ngược lại cô cảm thấy rất bất ngờ và hơi khiếp sợ.
Trong lòng không cách nào che giấu được sự chua xót.