“Em rất biết ơn ý tốt của anh. Chỉ có điều… những món đồ của anh đều rất quý giá, em không thể nhận được.” Hạ Tinh Thần không quên bộ lễ phục và đồ trang sức lần trước anh đưa cho cô, thứ này nhất định cũng không phải là số tiền nhỏ.
“Đây là tặng cho mẹ của em, không phải tặng cho em, em lấy cái gì mà biết ơn?” Bạch Dạ Kình không cho phép cô từ chối: “Nhận lấy đi, xem như quà gặp mặt của con trai anh tặng cho bà nɠɵạı.”
“…” Hạ Tinh Thần bướng bỉnh nhìn anh chằm chằm, cứ nhất quyết không muốn nhận.
“Lúc em bắt đầu bướng lên, làm sao lại như vậy…” Như thể không biết phải làm gì với cô, Bạch Dạ Kình trừng liếc cô một cái, không nói tiếp nữa, trực tiếp rút hộp lại: “Để con trai của anh đưa!”
Hạ Tinh Thần đuổi theo, anh quay đầu lại: “Đây là chuyện của cánh đàn ông tụi anh, em không thể cũng không được có ý kiến!”
“…” Cái người này! Ngay cả tặng quà cũng vẫn cứ bá đa͙σ như trước nay! Cô bó tay không biết làm thế nào với anh, vươn tay kéo áo khoác trên người anh: “Thôi bỏ đi, anh đưa cho em đi, đừng đưa cho Đại Bạch. Ngoảnh đi một cái nó sẽ làm mất cho xem.”
“Không cứng đầu cho anh xem nữa à?” Bạch Dạ Kình quay đầu lại lườm cô.
“Cái đó cũng là vì vốn dĩ cứng đầu không qua được anh.” Hạ Tinh Thần xòe tay ra, lại cẩn thận ước lượng cân nặng của chiếc hộp: “Không nhẹ, bên trong là cái gì vậy?”
Đóng gói đẹp đến như vậy, lại còn kín kẽ không có khe hở, muốn bóc ra cũng phải tốn công tốn sức. Trước khi món đồ được đưa đến tay mẹ, cô cũng không nỡ lòng bóc chiếc hộp ra.
Bạch Dạ Kình liếc nhìn cô: “Không phải tặng cho em đâu, đừng tò mò.”
Hạ Tinh Thần bĩu môi: “Em giữ nó trước đã.”
Cầm đồ vật ra khỏi phòng, nhét chiếc hộp vào trong túi xách máy tính của mình. Lại rũ mắt nhìn thật chăm chú, nhất thời đủ loại hương vị trộn lẫn trong lòng.
“Đại Bảo, bài tập về nhà!” Giọng nói trong trẻo của Hạ Đại Bạch truyền đến không cho phép cô lại đa cảm thêm nữa. Hai quyển sách bài tập mở ra ở trên đùi cô, sau khi cô cẩn thận kiểm tra xong thì ký tên. Cậu bé rất thông minh, về cơ bản, nɠɵạı trừ các chữ có nhiều nét sẽ dùng bính âm thay thế, những thứ khác đều hoàn thành khá là tốt.
Kiểm tra xong bài tập về nhà của cậu bé, Hạ Tinh Thần đến phòng ngủ phụ tắm rửa. Hạ Đại Bạch ôm ipad của cô chạy tới phòng ngủ chính.
…
Bạch Dạ Kình đang ở trên giường lật xem tài liệu. Thân mình nho nhỏ của Hạ Đại Bạch đột nhiên bổ nhào lên giường lớn, sắc mặt anh không dao động, chỉ hời hợt nguýt cậu bé một cái: “Nhóc quỷ phá phách!”
Hạ Đại Bạch nằm bò trên giường, đá dép lê nhỏ trên chân, hai bàn chân nhỏ trắng nõn non mềm lắc lư ở mép giường, ngón tay trượt đến trượt đi trên ipad: “ŧıểυ Bạch, ba có muốn ngủ với con không?”
“Hoàn toàn không muốn!” Bạch Dạ Kình nhìn tài liệu, đầu cũng chưa ngẩng lên nhưng trả lời vừa quyết đoán vừa vô tình. Đứa nhỏ này chính là một cái bóng đèn. Cô đã tuyên bố là mang cậu bé đến đây để chiếu sáng cho hai người bọn họ!
“Được thôi, con đây cũng không quá muốn ngủ cùng ba đâu.” Hạ Đại Bạch không chịu thua, cái miệng nhỏ chu ra: “Lúc nãy Đại Bảo hỏi con muốn ngủ cùng ba hay là ngủ cùng mẹ, vừa hay con muốn ngủ cùng mẹ đây nè!”
“…” Tầm mắt Bạch Dạ Kình đơ ra một lúc, kế đó mới nhìn về phía con trai, vẻ mặt khó chịu: “Nhiều phòng tùy ý cho con lựa chọn như vậy, sao con cứ nhất quyết phải ngủ cùng mẹ?”
“Cái đấy là đương nhiên rồi. Con vẫn là một em bé mới có 4 tuổi thôi mà!” Hạ Đại Bạch xòe ra bốn ngón tay nhỏ xíu, quơ quơ trước mặt anh: “Phòng lớn như vậy, làm sao có thể để con ngủ một mình được, lỡ như buổi tối con sợ rồi nằm mơ thấy ác mộng thì làm sao bây giờ?”
“Sợ này sợ nọ, thế này mà là đàn ông con trai gì chứ?” Bạch Dạ Kình rất khinh bỉ.
“Liên quan gì đâu, dù sao bây giờ con vẫn chỉ là con nít, ba muốn nói sao cũng được.” Hạ Đại Bạch cũng da mặt dày, lắc lư cái đầu nhỏ, bộ dạng tùy anh nói thế nào cũng lù lù bất động.
Khóe môi Bạch Dạ Kình co giật, đứa nhỏ này hiện tại ngược lại biết bản thân nó là con nít! Cũng không biết là ai thường ngày luôn treo “đàn ông con trai” bên miệng!
Hạ Đại Bạch xoay người một cái, ôm ipad chuẩn bị trượt xuống khỏi giường. Bạch Dạ Kình nhớ ra cái gì đó, thò cánh tay dài ra xách lấy sau cổ áo của cậu bé, trực tiếp túm cậu bé trở về một lần nữa: “Đi đâu?”
“Đi tìm Đại Bảo ạ, đêm nay tụi con ngủ ở sát bên cạnh. ŧıểυ Bạch, ba không cần phải quá nhớ mong tụi con đâu nha ~”
Bạch Dạ Kình xốc một bên chăn lên: “Bây giờ ba thay đổi chủ ý rồi.”
“Cái gì?” Vẻ mặt Hạ Đại Bạch như là nghe không hiểu.
Bạch Dạ Kình giống như là mất hết kiên nhẫn, bàn tay to lớn vỗ xuống vị trí bên cạnh người: “Lại đây ngủ!”
“…” Lúc này Hạ Đại Bạch mới hiểu được, dùng một loại ánh mắt khá là cạn lời mà nhìn anh: “Nhưng con vẫn không thay đổi chủ ý đâu.”
Cậu bé nói xong là muốn đi. Kết quả, Bạch Dạ Kình trực tiếp chặn lại ôm lấy cậu bé ấn vào trong chăn.
“Ưm ưm ưm, người ta không muốn ngủ với ba mà…” Hạ Đại Bạch giãy giụa.
Bạch Dạ Kình làm mặt dữ, tịch thu ipad của cậu bé: “Ngủ ngon! Không được lộn xộn! Nhúc nhích nữa là đánh mông con đấy!”
“Ba này, ba bạo lực như vậy là không được đâu.” Hạ Đại Bạch ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn khuất phục dưới sự uy hiếp bèn không tình nguyện rụt đầu về. Lúc này Bạch Dạ Kình mới vừa lòng, tràn ngập “dịu dàng” giúp cậu bé dém chăn.
Hạ Đại Bạch ai oán mãi không thôi.
…
Hạ Tinh Thần tắm rửa xong, mặc áo ngủ đi ra ngoài tìm con trai. Kết quả, trong căn phòng to như vậy, nhìn một vòng cũng không thấy người nào khác. Chỉ có phòng ngủ chính phòng là cô chưa đến.
Đi tới cửa, dừng một chút rồi đắn đo một chút, vẫn là gõ cửa.
“Vào đi.” Giọng nói của anh từ bên trong truyền ra. Hạ Tinh Thần đẩy cửa đi vào, Bạch Dạ Kình còn ngồi ở trên giường lật xem tài liệu, đầu cũng không ngẩng lên lấy một chút. Bên cạnh gồ lên một đống tròn, rất hiển nhiên chính là đứa nhỏ kia.
Cho nên… Đại Bạch dự định ngủ cùng anh sao?
“Còn có việc à?” Trong chốc lát cô không hé răng, Bạch Dạ Kình mới giống như thuận tiện ngẩng đầu lên liếc nhìn cô một cái. Sau khi tắm rửa xong, thoạt nhìn cô càng sạch sẽ tươi mát, rất câu dẫn người khác. Trước lúc ánh mắt tiết lộ cảm xúc của bản thân thì anh đã ném ánh nhìn về phía tài liệu. Nhưng kỳ thật trong lòng đã nhộn nhạo từ lâu rồi.
Hoàn toàn không phát hiện có điều gì không thích hợp, ánh mắt cô quét từ khuôn mặt anh rồi sau đó nhìn về phía con trai: “Nó định ngủ ở đây sao?”
“Đại Bảo…” Giọng nói yếu ớt của Hạ Đại Bạch từ trong chăn truyền đến. Bạch Dạ Kình dùng khuỷu tay đè cậu bé về không cho cậu bé ngồi dậy, trên mặt lại không thể bình tĩnh hơn, nói: “Ừm, đêm nay nó nói muốn ngủ cùng với anh.”
“…” Hu hu, ai muốn ngủ cùng ŧıểυ Bạch đâu chứ?
“Ò…”
“Đã muộn rồi, em cũng đi ngủ sớm một chút đi.” Bạch Dạ Kình hờ hững lên tiếng. Cho nên, câu này là lệnh đuổi khách sao?
Nhìn hình ảnh hai ba con bọn họ, Hạ Tinh Thần có chút hậm hực. Sau này nếu như Đại Bạch lại ngóng trông ba người ngủ cùng nhau, đoán chừng là không có khả năng rồi.
Cuối cùng, vẫn là yên lặng lui ra ngoài. Đóng cửa lại, ở ngoài cửa thất thần một lát rồi mới một lần nữa quay về phòng ngủ phụ.
…
Đêm dần khuya.
Tất cả mọi người yên ổn chìm vào mộng đẹp. Cửa phòng ngủ chính bỗng nhiên bị người từ bên trong đẩy ra. Một bóng người cao lớn đi ra từ phòng ngủ chính bước thẳng đến phòng ngủ phụ ở bên cạnh.
Người đàn ông không chút do dự nắm lấy tay vặn đẩy cửa vào.
Kết quả…
Tay vặn trên cửa phòng ngủ phụ thế nhưng vẫn không nhúc nhích!
Chưa từ bỏ ý định, lại hành động nữa nhưng vẫn cứ bất động.
Người nào đó thử liên tiếp ba lần, cánh cửa phòng ngủ phụ cũng không thể bị đẩy ra, cuối cùng sắc mặt hoàn toàn đen thui! Người phụ nữ này, cố ý mang con trai đến đây để làm bóng đèn thì thôi cũng bỏ qua, kết quả lại còn chơi cho anh một vố khóa cửa thế này!