“...” Hạ Đại Bạch nhăn mày lại, vẻ mặt thể hiện rõ sự đả kích bởi lời nói vừa rồi của ba nó, lúc này tâm trạng vô cùng buồn bực. Khuôn mặt nhỏ nhắn xoay về hướng khác, ánh mắt ánh lên sự tội nghiệp xen lẫn chút sợ hãi nhìn về phía Hạ Tinh Thần: “Đại Bảo, có đúng như lời ba nói là về sau con sẽ không lấy được vợ không?”
Tên nhóc thối này! Lúc trước rõ ràng còn nói với cô là nó sẽ vĩnh viễn không bao giờ cưới vợ mà ở sẽ ở cùng cô suốt đời! Vậy mà lúc này bị ba nó trêu cho là không lấy được vợ đã sốt ruột đến như vậy rồi..
Hạ Tinh Thần trong lòng có chút buồn cười, nhưng lại bị dáng vẻ bị đả kích kia khiến cô nhìn thấy mà lòng đau như cắt. Hừ, tất cả đều nhờ kẻ nào đó gây nên mà!
Lặng lẽ trừng mắt nhìn người khởi xướng một cái, rồi cô mới đi đến vỗ về, trấn an thằng bé, véo nhẹ lên khuôn mặt tròn trĩnh của nó: “ŧıểυ Bạch chỉ là đang trêu đùa với con thôi. Yên tâm đi, mai này Đại Bạch của chúng ta lớn lên chắc chắn sẽ trông rất đẹp trai, chuyện lấy vợ không là vấn đề gì đối với con cả. Nhưng có điều, bây giờ con mới được 4 tuổi, mà đã nghĩ tới chuyện lấy vợ rồi thì có hơi sớm. Nào, tới đây mẹ tắm cho rồi còn ra ngoài sấy khô tóc nữa.”
ŧıểυ Bạch...
Khóe môi Bạch Dạ Kình bỗng nhếch lên. Đúng thật là, suốt ngày bị đứa con trai này dạy cho hư, ngay cả cô nàng này cũng dám kêu anh là ŧıểυ Bạch! Hơn nữa, từ khi biết “Shin, cậu bé bút chì”, thì anh có cảm giác hai chữ “ŧıểυ Bạch” này thốt ra từ miệng cô như ngụ ý gọi anh như gọi cún.
Tất nhiên, Hạ Tinh Thần cũng không thể nào đoán ra được anh đang nghĩ những gì trong đầu, cô ôm con trai ra khỏi bồn tắm, tắm rửa cho thằng bé dưới vòi sen, mở nước ấm lên cẩn thận giúp thằng bé tắm sạch bọt xà phòng trên người.
Bạch Dạ Kình dựa lưng vào lưu ly trên đài, híp mắt nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt, ánh mắt anh trở nên vô cùng thâm thúy. Mãi một lúc sau, anh chợt nghe thấy giọng nói đầy nghi hoặc của thằng bé phát ra từ phòng tắm: “Đại Bảo, mai này chim nhỏ của con sẽ lớn lên thật sao?”
“Con sẽ còn lớn hơn ŧıểυ Bạch nữa sao?”
“Tới khi nào cái đó của con nó mới lớn lên? Bây giờ là nó đang ngủ hả?”
Bạch Dạ Kình không nhịn được, cười nhẹ ra tiếng. Tuy rằng bây giờ cô gái nhỏ kia đang quay lưng về phía mình, nhưng anh vẫn có thể tưởng tượng ra được cảm xúc trên mặt của cô lúc này trông đặc sắc như thế nào!
…
Rất nhanh một lúc sau, Hạ Tinh Thần đã ôm Hạ Đại Bạch từ trong phòng tắm ra ngoài, lấy khăn lông lau khô người cho thằng bé rồi mặc quần áo ngủ vào.
“Ngồi đây đợi mẹ một chút, mẹ đi lấy máy sấy tóc cho con.”
Hạ Đại Bạch gật đầu, Hạ Tinh Thần từ trong phòng tắm cầm máy sấy tóc ra. Lúc cô đi ra Bạch Dạ Kình đang nghe điện thoại, vừa cầm di động nghe vừa đi ra ngoài. Hạ Tinh Thần trầm ngâm một lúc, một tay sấy tóc cho nhóc, còn miệng thì hỏi: “Đêm nay con muốn ngủ cùng mẹ, hay là ngủ cùng ŧıểυ Bạch của con? Hoặc cũng có thể là… chỗ này nhiều phòng ngủ như vậy, con chọn một phòng để ngủ đi?”
Hạ Đại Bạch lướt mắt xuống cái giường vô cùng lớn dưới thân mình rồi nói: “Ba người chúng ta cùng nhau ngủ đi, vì giường rất lớn nên chắc không có vấn đề gì đâu ha mẹ!”
“...” Hạ Tinh Thần không khỏi nhớ tới lời nói Bạch Dạ Kình nói lúc trước, rồi ngẩn người ra một lúc lâu
… Đến một lúc nào đó chờ anh thật sựmuốn em, em tốt nhất phải chuẩn bị tâm lý. Nhẫn nhịn càng lâu, sẽ khiến anh càng đói khát…
Vì vậy, lời này của anh ý là…
Nghĩ đến loại khả năng này, tim Hạ Thiên Tinh đập rối loạn, ngay cả hơi thở cũng vậy.
“A, Đại Bảo, con nóng!” Hạ Đại Bạch hô to một tiếng, hai tay nhỏ vội vàng che lỗ tai lại. Hạ Tinh Thần ngay lập tức hoàn hồn lại, nhanh chóng rút điện máy sấy tóc, sờ nhẹ vô lỗ tai đỏ rực của thằng bé: “Con không sao chứ? Lại đây, mẹ thổi cho đỡ nóng. Mẹ xin lỗi, tại mẹ không để ý mà lỡ tay làm con bị thương.”
Cô thổi nhẹ vào hai tai của cậu nhóc. Hạ Đại Bạch cười tủm tỉm nhìn cô: “Đại Bảo, lỗ tai mẹ cũng đỏ lên rồi! Mẹ cũng bị nóng giống con sao?”
“...” Hạ Tinh Thần xấu hổ, vỗ nhẹ lên cái đầu nhỏ của thằng bé: “Được rồi, tóc cũng đã khô rồi, mang bài tập ra đây để mẹ kiểm tra.”
Hạ Đại Bạch ngoan ngoãn nhảy từ trên giường xuống, chạy ra bên ngoài. Hạ Tinh Thần chuẩn bị dọn dẹp máy sấy tóc, thì cửa phòng đột nhiên mở. Nhưng ngay sau đó, Hạ Đại Bạch gấp gáp chạy vào, mặt đụng vào đùi anh, đau đến nỗi khiến thằng bé đột nhiên lui về phía sau một bước, hai tay xoa nhẹ cái mũi.
“ŧıểυ Bạch, người ba làm bằng sắt sao? Làm con đau muốn chết rồi nè.”
Bạch Dạ Kình không có phản ứng gì với câu hỏi đấy, nghiêng người, ném thằng bé ra ngoài. Anh đóng cửa lại, trầm mặc bước tới.
Căn phòng rõ ràng là rất lớn, nhưng khi anh vừa bước vào, Hạ Tinh Thần có cảm giác rất bí bách. Bạch Dạ Kình từ ngoài tiến từng bước vào, ánh mắt anh dừng trên người cô, còn cô giả vờ không phát hiện, cúi đầu lặng lẽ thu dọn máy sấy tóc.
Anh đến gần, hai tay của anh ôm ngực, từ trên cao nhìn xuống liếc cô: “Em cố ý?”
“... Cái gì?” Hạ Tinh Thần làm bộ nghe không hiểu.
Bạch Dạ Kình biết cô cực kì là cảnh giác khi ở cùng anh, người phụ nữ này, có lẽ là sợ đêm nay anh ăn sạch cô, cho nên mới mang theo bóng đèn cực lớn - Đại Bạch đến đây. Anh nhìn cô chằm chằm, chỉ thiếu một tí nữa thôi là muốn nhìn cô đến xuyên thủng. Tay cô cầm lấy máy sấy tóc, một lần nữa cắm vào ổ điện.
“Này... Anh sấy tóc đi, em đi giúp Đại Bạch làm bài tập.” Hạ Tinh Thần nói xong thì chuẩn bị đi.
Bạch Dạ Kình duỗi tay một cái, kéo cô lại. Mặt cô đầy nghi hoặc, giây tiếp theo, máy sấy tóc đã nằm gọn trong tay cô. Thân hình cao lớn của Bạch Dạ Kình ngồi gọn xuống mép giường, rồi tự mình thổi cho khô mấy lọn tóc ngắn. Hạ Tinh Thần thấy thế, có chút buồn cười: “Chẳng lẽ anh muốn em sấy tóc cho anh giống Đại Bạch hả?”
“...Như những gì em nói?”
Hạ Tinh Thần mở máy sấy tóc cho anh. Vừa làm cô vừa nói: “Đại Bạch còn nhỏ nên mới cần giúp. Còn anh thì đã bao tuổi rồi?”
“...” Bạch Dạ Kình không trả lời cô.
…
Lần gió ấm áp khẽ thổi trên đỉnh đầu, thực sự rất thoải mái. Từng ngón tay của cô luồn qua tóc của anh, mỗi động tác đó đều rất nhẹ nhàng. Cô vẫn luôn đứng ở bên cạnh anh, khoảng cách thật sự gần như gang tấc, dường như anh muốn chiếm trọn hơi thở nhẹ nhàng của cô.
Anh chỉ hơi nghiêng mắt một chút là có thể nhìn thấy khuôn mặt không tì vết, không tô son, trát phấn gì của cô. Trong lòng của Bạch Dạ Kình bỗng gợn sóng, đột nhiên anh duỗi tay ra ôm lấy cô. Cánh tay dài ôm trọn chiếc eo mảnh khảnh của cô.
Hạ Tinh Thần ngẩn người ra, vô thức cô muốn lui ra ngoài, mặt anh lại nhẹ nhàng như dán trên người cô, ngón tay đặt trên eo cô nhẹ nhàng chậm chạp vuốt ve, có chút quyến luyến, có chút triền miên, nhưng không hề có ham muốn xác thịt. Chỉ nghe được anh thấp giọng hỏi: “Cách ngày sinh nhật năm mươi tuổi của mẹ em còn mấy ngày?”
Hạ Tinh Thần vẻ mặt có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới anh sẽ hỏi cái này, chỉ nói: “Còn bảy ngày. Tuy nhiên... Có thể em sẽ đi gặp mặt trước. Cũng đã nhiều năm không gặp rồi...”
Thứ nhất là đi gặp mặt mẹ; thứ hai, năm ngày sau đó, cô cũng không nghĩ tới việc mình sẽ làm những gì..."
“Cũng tốt.” Bạch Dạ Kình hơi gật đầu, nháy mắt tiếp theo buông cô ra, đứng lên. Hạ Tinh Thần rút dây điện của máy sấy tóc ra, thu dọn xong xuôi, bỗng đập vào mắt cô là một cái hộp chữ nhật đặc biệt với dáng vẻ lịch sự tao nhã và hào hoa.
Cô ngẩng đầu nhìn anh với đầy hoài nghi. Bạch Dạ Kình chỉ thốt ra hai chữ đơn giản: “Quà biếu.”
“Cái gì?”
“Sinh nhật năm mươi tuổi, hơn nữa nhiều năm như vậy em với mẹ không gặp nhau, chẳng lẽ em không cần chuẩn bị quà tặng?” Bạch Dạ Kình đặt cái hộp chữ nhật lên trên tay cô, nhàn nhạt nói: “Đưa quà cho bà nɠɵạı của con trai là chuyện nên làm.”
Hạ Thiên Tinh rũ mắt nhìn xuống cái hộp, rồi lại ngẩng đầu nhìn anh.
Lúc này trong lòng cô như có một dòng nước ấm đột nhiên trào vô. Thực sự rất ấm áp, cũng rất cảm động.
Lúc ban đầu khi nhìn thấy anh, cô chỉ cảm thấy người đàn ông này thanh cao, ngạo mạn, không dễ tiếp cận, nhưng cuối cùng là khi đã… lún vào càng sâu, cô càng cảm thấy trong thâm tâm anh thật là ấm áp, nồng ấm vô cùng...
Ngay cả đến sự việc này anh cũng đều suy xét thích đáng.