Sau khi Nguyễn Chi Vũ về đến nhà, đi tìm trong phòng ngủ không thấy Trần Tử Huyên đâu, anh hỏi người làm thì mới biết lúc này Trần Tử Huyên đang ở trong phòng của con.
Trong phòng con.
Bảo mẫu chăm sóc em bé và người giúp việc đều nhìn Trần Tử Huyên với vẻ kinh ngạc.
Trần Tử Huyên đang ngồi bên chiếc nôi, cầm một cuốn truyện cổ tích, kể chuyện cho em bé nghe.
“Sau khi đánh bại mụ phù thủy độc ác, hoàng tử và công chúa tổ chức hôn lễ trong lâu đài.” Cô đang kể câu chuyện Bạch Tuyết và bảy chú lùn.
Sau đó, Trần Tử Huyên gấp cuốn truyện lại, nghiêm túc nói với con rằng: “Con ngoan, thực ra mấy câu chuyện cổ tích này đều là lừa đảo hết.”
Bé con nghe không hiểu.
Trần Tử Huyên vươn tay ra nhéo cái má phúng phính của bé bánh bao nhỏ, em bé cười toe toét, nhìn dáng vẻ ngốc nghếch lại thỏa mãn, cứ cười ha ha.
Anh trai bánh bao lớn có vẻ không thích cười, cũng rất ít khi khóc nhè, nhưng bé lại luôn mở to đôi mắt trong xoe đen láy, lẳng lặng nhìn Trần Tử Huyên, như đang cố gắng ghi nhớ dáng vẻ của mẹ bé, bộ dạng bé nhỏ mà lại nghiêm túc lạ thường, rất thú vị.
Mỗi khi Trần Tử Huyên thấy tâm trạng mình không tốt đều chạy sang đây chơi với con.
Ông nội đã bố trí thời gian đóng cửa, sau giờ nào thì không được đến làm phiền giấc ngủ của em bé, nhưng những lúc Trần Tử Huyên tức giận thì cũng mặc kệ những cái đó, mấy người giúp việc cũng không dám ngăn cô lại.
Một người bảo mẫu già tiến lên nói: "Thưa cô chủ, hiện giờ cũng không còn sớm nữa, cô nên quay về nghỉ ngơi sớm đi, sắp đến giờ ngủ của bé rồi”
Trần Tử Huyên quay đầu lại, tỏ vẻ không vui: "Tôi vẫn chưa kể xong chuyện cổ tích cho con nữa mà.”
Bà bảo mẫu này là người do ông cụ Nguyễn phái đến, nói chuyện rất có quyền uy: "Thưa cô chủ, chuyện cổ tích cô muốn kể đã kể xong rồi, chẳng lẽ cô muốn quấy rầy giấc ngủ của trẻ sao, nếu đứa bé không được ngủ đủ giấc thì ông chủ sẽ..." Lúc này giọng nói của Trần Tử Huyên đã lạnh xuống: “Có giỏi thì bà đi mách ông luôn đi."
Nói thế nào thì nói, Trần Tử Huyên vẫn là cháu dâu của nhà họ Nguyễn này, bà bảo mẫu cũng chỉ là người làm công mà thôi, dù trong lòng bà ta thấy hơi bực mình nhưng vẫn không dám nói gì, chỉ nói một câu rũ bỏ trách nhiệm.
“Nếu như ngủ không đủ giấc làm ảnh hưởng đến sức khỏe của em bé thì tôi đây sẽ không chịu trách nhiệm.”
“Tôi chơi với con tôi thì liên quan gì đến bà chứ!” Trần Tử Huyên không thể nhịn được nữa, rõ ràng là cô đã không còn cách nào khác.
Bà bảo mẫu bị giật mình, đứng đơ tại chỗ, còn những người khác cũng càng không dám ho he.
Cái nhà này lắm quy củ quy định thế không biết, Trần Tử Huyên nghĩ, vì muốn cho con lớn lên được ưu tú giống Nguyễn Chi Vũ, cô có thể nhịn những kiểu giáo dục trong gia tộc này, nhưng giờ ngay cả một người làm thuê cũng muốn ý kiến này ý kiến nọ, thật đúng là không coi cô ra gì rồi.
Trần Tử Huyên lờ họ đi, vươn tay ra vuốt vuốt những lọn tóc đen hơi xoăn của hai đứa trẻ, chúng không hề sợ cô, cứ để yên cho cô xoa, em bé huơ huơ nắm tay nhỏ, vui vẻ cười, cố gắng lăn qua lăn lại, như muốn trèo lên người Trần Tử Huyên.
“Sau khi hoàng tử và công chúa kết hôn, có một ngày, hai người họ cãi nhau…” Trần Tử Huyên tiếp tục kể chuyện cho hai đứa con song sinh của mình nghe, vừa nói vừa bế con lên, hôn vào cái má mềm mại của chúng: "Hoàng tử không cho công chúa ăn cơm, còn nói cả cái lâu đài này là của hoàng tử, ai cũng phải nghe theo lệnh của anh ta.” Khi Trần Tử Huyên kể đến đây, biểu tình trên mặt lộ chút giận dữ.
Hai đứa trẻ mở to mắt nhìn cô, cực kỳ chân thành tha thiết, như là nghe hiểu hết tất cả.
“Sau đó nữa thì, trong cơn nóng giận, công chúa đã bỏ nhà ra đi.” Mấy người giúp việc đứng quanh nghe vậy thì giật mình, truyện cổ tích nào lại phát triển theo hướng này chứ? Trần Tử Huyên đắp chăn cho hai con, lại chơi với chúng thêm chút nữa, tâm trạng của cô đã tốt hơn trước nhiều, cười nói: “Yên tâm đi nào, có bỏ nhà ra đi cũng sẽ dẫn theo hai đứa mà.”
“Cậu Chi Vũ ạ.” Sau lưng, bảo mẫu xoay người lạ thì phát hiện ra Nguyễn Chi Vũ đang đứng ở bên ngoài. Trần Tử Huyên nghe thấy câu đó, lập tức đứng dậy, không liếc nhìn Nguyễn Chi Vũ lấy một lần, bước thẳng qua người anh, rời khỏi phòng.
Nguyễn Chi Vũ đứng tại chỗ, không đưa tay ra kéo cô lại, chỉ nghiêng đầu, nhìn cô lách người đi qua mình.
Những người trong phòng đều có cảm giác kỳ quái, hai người họ cãi nhau rồi sao?
Vợ chồng sau khi kết hôn mà cãi nhau là chuyện rất bình thường, Trần Tử Huyên đã nghĩ thông rồi, hôn nhân vốn chính là một chuyện rất nhàm chán.
Vậy nên, khi đàn ông và phụ nữ kết hôn với nhau, sinh ra đứa con, hai người đã chấp nhận với việc đó rồi. Cũng không khác lắm so với hùn vốn làm ăn, có con thì sẽ có một lợi ích tương quan, những câu chuyện cổ tích kia mãi mãi chỉ dừng lại ở khoảnh khắc tốt đẹp nhất rồi kết thúc, bởi vì không muốn nhắc đến những chuyện sinh hoạt trong cuộc sống sau này, vặt vãnh mà lại phiền toái.
Lúc này, Trần Tử Huyên chẳng còn muốn làm ầm lên nữa. Cô không nổi giận đùng đùng như trước, không ném gối đầu, khóa trái cửa không cho Nguyễn Chi Vũ vào trong, bây giờ hai người đang nằm chung một chiếc giường, mỗi người một nửa, không ai nói chuyện với ai. Đêm khuya, đèn trong phòng đã tắt, chỉ còn ánh đèn ngủ yếu ớt nơi đầu giường, chiếu lên gương mặt ngủ say của Trần Tử Huyên.
Đây là một thói quen nhỏ của cô, đêm đến phải mở đèn ngủ mới có thể ngủ được.
Nguyễn Chi Vũ không giống cô, anh thích ngủ trong một bóng tối tuyệt đối, nhưng sau khi lấy nhau, anh đã quen với việc này.
Ngoài cửa sổ là bóng tối, đêm dài yên tĩnh, Nguyễn Chi Vũ vẫn còn rất tỉnh táo, nhưng cũng không lại gần ôm cô như ngày thường, anh chỉ yên lặng ngắm nhìn gương mặt của Trần Tử Huyên.
Về chuyện chiều nay, anh không giải thích gì với cô, cũng không có ý định giải thích.
Bây giờ anh chỉ nghĩ đến một việc, chắc lần này Trần Tử Huyên sẽ giận dỗi lâu đây.
Sáng hôm sau, Trần Tử Huyên cố tình nằm ì trên giường, cô muốn chờ Nguyễn Chi Vũ đi làm rồi mới dậy, vì cô không muốn nhìn thấy anh, không muốn nói chuyện với anh nữa.
Trần Tử Huyên đến công ty là công ty của anh Lê, cô đi làm chẳng có áp lực gì, chỉ làm mấy việc như chia sẻ bài, nhiều lắm thì viết bài đăng lên, nếu không có việc thì chẳng cần đến, rất nhàn.
Đến chiều, cô hẹn Chu ŧıểυ Duy trốn việc.
"Đến bệnh viện thăm Đường Duật đi, lần trước mình qua nhà cậu ấy nghe Mạc Cao nói cậu ấy đang nằm viện." Sau khi Chu ŧıểυ Duy dùng que thử thai phát hiện mình có thai ở nhà họ Nguyễn thì chẳng có tâm trạng gì, không muốn làm việc, bèn dứt khoát cùng Trần Tử Huyên chuồn ra ngoài: "Ôi, mình vẫn chưa nói cho anh Hạo Nhiên biết được." Chu ŧıểυ Duy ủ rũ, đi đường suýt chút nữa đã bị cây chọc vào người.
“Sao vậy?”
Tính tình Trần Tử Huyên dứt khoát và linh hoạt, cô không hiểu những do dự và lo lắng của Chu ŧıểυ Duy: “Nếu cậu thực sự mang thai thì anh ấy có quyền được biết mà.”
Mới nói đến đây, Trần Tử Huyên đột nhiên nhớ đến chuyện Nguyễn Chi Vũ nổi trận lôi đình hồi tối qua, rồi còn hung hăng bắt cô đến bệnh viện khám nữa, lập tức sắc mặt cô trở nên khó coi hơn.
Cô khẽ mắng: “Đồ chết giẫm này.”
Chu ŧıểυ Duy thấy cô cáu kỉnh như thế, bật cười: “Lại cãi nhau với Nguyễn Chi Vũ à?”
“Anh ấy cho là tớ mang thai, tức giận với tớ vì cái que thử thai hai vạch đó.”
Chu ŧıểυ Duy ngạc nhiên: “Nguyễn Chi Vũ lại nghĩ đó là của cậu sao, không phải cậu nói là cậu vứt đi hết rồi à?”
“Không biết nữa.” Trần Tử Huyên vẫn còn rất tức giận.
“Mà dù cậu mang thai thì anh ấy cũng nên vui mới đúng…” Chu ŧıểυ Duy nghĩ mãi mà không ra lý do, theo tác phong ngày thường của Nguyễn Chi Vũ thì anh sẽ không nổi giận với Trần Tử Huyên, đoán rằng: “Hay là anh ấy cảm thấy có hai đứa sinh đôi là đủ rồi, không muốn sinh nữa.”
Trần Tử Huyên ấm ức: “Anh ấy không nghe tớ nói mà đã kéo tớ đến bệnh viện, đứng trước mặt rất nhiều bác sĩ yêu cầu làm mấy bài kiểm tra thai gì đó, như là tớ đi nɠɵạı tình có con ấy.”
Chu ŧıểυ Duy nghe đến đây, cũng không biết nên nói gì cho phải. Theo lý mà nói, một người đàn ông lý tính như Nguyễn Chi Vũ thì sẽ không thể nóng nảy vội vã, trở nên mất khống chế như thế.
Không biểu lộ vui buồn khổ đau, anh sẽ âm thầm xử lý hết mọi chuyện.
Trần Tử Huyên càng nghĩ càng giận: “Bây giờ mình không thể giao tiếp được với anh ấy, không muốn nói gì hết.”
Chu ŧıểυ Duy khuyên: “Có chuyện gì thì nói hết đi, anh ấy không nói, cậu cũng không hỏi, vậy làm sao biết được vấn đề ở đâu.”
Lửa giận của Trần Tử Huyên bốc lên: “Đừng nói đến anh ấy nữa, cuối tuần này mình sẽ dẫn hai đứa về nhà một chuyến, ông nội không cho mình mang đi thì mình sẽ lén mang đi, bây giờ tớ cực kỳ không muốn nhìn thấy người nhà họ Nguyễn, nhìn người làm cũng thấy ghét nữa.”
Quay đầu nhìn Chu ŧıểυ Duy, cô u oán nói: “Tranh thủ lúc nào gọi Bùi Hạo Nhiên đưa cậu đến bệnh viện đi, siêu âm xem có phải mang thai thật không, nếu anh ta không vui khi cậu mang thai thì cứ gọi cho mình, mình tới đập cho anh ta một trận… Lũ đàn ông toàn đồ đểu mà.” Trần Tử Huyên nghiến răng, giận chó đánh mèo mà mắng.
Chu ŧıểυ Duy thấy lửa giận của Trần Tử Huyên đang mạnh, lập tức hùa theo: “Ừ rồi mình biết rồi.”
Ra khỏi cổng công ty, Trần Tử Huyên gọi điện cho Mạc Cao trước, biết được phòng bệnh của Đường Duật rồi, trên đường mua một cái bánh kem mang đến.
“Ừ, cậu ta thích ăn đồ ngọt.” Mỗi người đều có một sở thích nhỏ, Đường Duật không có yêu cầu gì đối với đồ ăn, có điều anh ta thích ăn đồ ngọt, đây là việc mà chỉ người thân quen bên cạnh mới biết.
Chu ŧıểυ Duy cười cười: “…Đàn ông hiếm ai thích ăn đồ ngọt lắm.”
Trần Tử Huyên đáp lại một câu theo phản xạ: “Nguyễn Chi Vũ ghét ăn đồ ngọt.”
Chu ŧıểυ Duy quay sang nhìn cô, bỗng bật cười, dù hai vợ chồng có cãi nhau đến thế nào đi chăng nữa, thì cũng đã dung nhập cuộc sống của người đó vào cuộc sống của mình rồi, đã thành một thói quen.
Hai người cùng nhau vào bệnh viện.
Đứng ở ngoài hành lang cũng có thể nhìn thấy Đường Duật đang nằm trên giường bệnh qua cánh cửa mở rộng, tướng mạo anh ta rất xuất chúng, nằm một chỗ vẫn rất thu hút ánh nhìn.
Lúc hai người vào trong, Đường Duật đang cúi đầu, tay cầm chén nước nóng như đang suy tư điều gì, sau đó, anh ta giơ tay lên nhúng vào trong chén nước.
“Nước sôi sẽ làm tay bị bỏng đó.” Chu ŧıểυ Duy đã quen với việc chăm sóc Bùi Ức,, vô thức chạy sang lấy chén nước đi, lên giọng dạy dỗ trẻ con: “Đường Duật, không được nghịch nước nóng như thế.”
Trần Tử Huyên càng hiểu rõ anh ta hơn, nhíu mày đi qua ngồi bên giường bệnh, đầu tiên là nhìn hàng mi đang rủ xuống của Đường Duật, sau lại cúi đầu nhìn ngón tay dài đẹp đã bị nước nóng làm cho đỏ bừng.
“…Không thấy đau à?” Trần Tử Huyên nhìn anh ta, do dự đưa ra suy đoán.
Trong nháy mắt, trên gương mặt của Đường Duật lộ vẻ lúng túng, như không muốn bị người ta biết được chuyện gì, nhưng ngữ điệu vẫn bình thản: “Chỉ muốn thử xem thế nào thôi.”
“Bác sĩ nói, giờ cậu ăn cháo không cảm nhận được vị gì nữa đúng không?” Trần Tử Huyên nhìn Đường Duật chằm chằm, ánh mắt càng sâu hơn, truy hỏi: “Đường Duật, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, mau nói xem đã xảy ra chuyện gì?”
Chu ŧıểυ Duy nghe đến đây, ý thức được rằng bệnh của Đường Duật đã rất nặng rồi, cũng căng thẳng theo: “Đúng thế, anh sao vậy, bị bệnh gì rồi?” Tại sao lại bị mất vị giác.
Đường Duật hơi nghiêng đầu, dường như không muốn đối diện với ánh mắt của Trần Tử Huyên, anh ta đưa cái tay vừa nãy ra nắm lấy tay Trần Tử Huyên, đột nhiên dồn sức nắm chặt tay cô.
Trần Tử Huyên không biết anh ta đang làm gì, nhưng thấy anh ta muốn nắm tay mình cô cũng không đẩy ra, chỉ nhìn anh ta với vẻ kỳ quái.
Mãi đến khi Đường Duật thấy đủ rồi, mới buông tay.
Nhìn thần sắc của Đường Duật không có gì không ổn.
Trần Tử Huyên tiếp tục hỏi: “Kết quả kiểm tra sao rồi, hồi trước cậu nói cả người đều đau, giờ thế nào?”
“Bác sĩ không biết.” Đường Duật vẫn luôn thành thật với Trần Tử Huyên.
Nhưng có một vài chuyện, Đường Duật không muốn để cô biết, anh ta nắm tay lại, không có cảm giác gì.
Anh ta không còn cảm giác khi tiếp xúc với mọi thứ nữa, như đã chết lặng rồi, không còn lạnh ấm, dù có nắm tay Trần Tử Huyên cũng không cảm nhận được thân nhiệt của cô.