Trần Tử Huyên tức giận ra khỏi bệnh viện, thà gọi taxi đi về cũng không chịu ngồi chung một xe với Nguyễn Chi Vũ, tài xế hỏi cô: “Đi đâu?”, khi ấy Trần Tử Huyên đã nảy ra ý định: “Bỏ nhà ra đi.”
Nguyễn Chi Vũ lái xe theo sau một đoạn, tài xế xe taxi thỉnh thoảng lại nhìn ra đằng sau, thấy có người đang đi theo, có hơi căng thẳng, nên vô thức nhấn ga đi nhanh hơn.
"Cô ơi, cô có biết chiếc xe phía sau kia không?” Tài xế nghi hoặc hỏi.
Gương mặt của Trần Tử Huyên trở nên căng cứng, không đáp lời. Mãi đến khi xe taxi dừng lại trước cổng nhà họ Nguyễn, Trần Tử Huyên nhanh chóng xuống xe, hung hăng nện những bước chân giận dữ đi vào trong, người gác cổng lập tức mở cổng cho cô, cất tiếng chào: "Cô chủ đã về."
Trần Tử Huyên chẳng liếc nhìn họ lấy một lần, cứ thế đi thẳng vào trong, mặt mũi tối sầm. Người gác cổng có chút ngạc nhiên, trước nay Trần Tử Huyên chưa từng cư xử với họ như thế này.
Tiếp đó lại có một chiếc xe xuất hiện, chính là xe của cậu Chi Vũ.
“Cậu Chi Vũ, cậu có muốn lái xe vào trong không?” Người gác cổng tiến lên hỏi.
Nguyễn Chi Vũ chỉ lẳng lặng ngồi đó, đôi mắt thâm thúy như biển sâu, nhìn chăm chú vào bóng lưng đã đi về phía xa, mãi đến khi không còn nhìn thấy nữa.
Cuối cùng, Nguyễn Chi Vũ lùi xe lại, quay đầu đi khỏi.
Tài xế taxi đang đỗ xe ở bên đường thấy vậy, nỗi tò mò lại dâng lên, ngẩng đầu nhìn lớp tường bao xung quanh khu biệt thự một chốc, cảm thán một câu: “Đúng là tư bản... Hóa ra chỉ là vợ chồng cãi nhau.”. Còn tưởng là bị người xấu theo dõi cơ.
Chậc chậc, vợ chồng bình thường sẽ cãi nhau, vợ chồng tư bản càng dễ cãi nhau.
Trần Tử Huyên quay về biệt thự, lên thẳng phòng ngủ chính khóa trái lại, ai gọi cũng không nghe không biết, làm cho bác Phương và mấy cô giúp việc lo lắng không thôi, bắt đầu bàn nhau đi tìm người cạy cửa.
“Có nên gọi cho cậu Chi Vũ không nhỉ?”
Bác Phương nhìn cánh cửa đang đóng chặt kia, ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Không cần, cô ấy đang không vui thôi, chờ cô ấy tỉnh táo lại…”
Dạo này tình cảm của Trần Tử Huyên và cậu Chi Vũ rất tốt, ngày thường đều chỉ có Trần Tử Huyên nổi nóng cáu kỉnh giận dỗi này kia, còn cậu Chi Vũ dù có giận đến mấy cũng hiếm khi nói nặng lời với vợ, chẳng biết hôm nay bị làm sao, lại nổi nóng lên như thế.
“Có ai biết đã xảy ra chuyện gì không?” Đang chuẩn bị dùng cơm tối thì xảy ra chuyện này, mấy người bọn họ cũng không biết lý do vì sao Nguyễn Chi Vũ vừa về đã phải nổi giận đùng đùng như thế.
Một cô người làm ghé sát lại bên người bác Phương thì thầm: “Hồi chiều lúc cậu Chi Vũ về thì mọi thứ vẫn rất ổn, cậu ấy vừa về là lên phòng ngủ tìm cô chủ ngay, nhưng sau khi cậu ấy ra khỏi phòng thì sắc mặt trở nên khó coi hơn trông thấy, trong tay nắm chặt một cái que thử thai.”
Bác Phương nhíu mày: "Cô chủ mang thai rồi sao?" Sao trong phòng ngủ lại có thai que thử thai, nếu Trần Tử Huyên có thai thật thì đây chính là chuyện lớn, phải đi thông báo cho ông chủ trước.
"Không biết vì sao trong phòng cô chủ lại có que thử thai, hiện lên hai vạch rõ ràng..."
Bác Phương ngẩn người: “Mang thai thật sao?" Mang thai là chuyện tốt, nhưng mà, sao đột nhiên lại nổi giận vậy?
“Theo lời ŧıểυ Thanh nói thì lúc đó cậu Chi Vũ đã nổi trận lôi đình, đi tìm cô chủ để nói chuyện riêng… Ngay sau đó thì cậu Chi Vũ đã kéo cô chủ ra ngoài, mặt có vẻ xấu lắm.” Khi đó người này có tình cờ nhìn thấy, vẫn còn sợ hãi khi nhớ lại cảnh Nguyễn Chi Vũ mặt mày xanh mét hung hăng kéo Trần Tử Huyên đi: “Tôi đã vào đây làm nhiều năm như vậy rồi mà đây là lần đầu tiên thấy cậu Chi Vũ giận đến mức này đó.” Lúc đó, giống như là Trần Tử Huyên đã làm ra một chuyện không thể tha thứ được.
Ngày thường nếu cô chủ nổi cáu với cậu Chi Vũ thì cậu ấy cũng chỉ nhíu mày thôi, không nỡ nói nặng nửa lời, thế mà lần này… Chẳng biết phải nói sao nữa.
Cô giúp việc nọ cảm thấy chuyện này có hơi nghiêm trọng rồi, bèn nhìn về phía bác Phương: “Có nên báo cho ông chủ biết không ạ?”
Bác Phương suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên sắc mặt bà ấy thay đổi, như là nhận ra điều gì đó.
Bác Phương nghiêm túc ra lệnh cho các cô giúp việc ở biệt thự Đông Uyển: “Không được thông báo chuyện này cho ông chủ!” Nghĩ thế nào, bad lại bổ sung một câu: “Chỉ là vợ chồng cãi cọ bình thường thôi, chuyện nhỏ thế này đừng làm phiền đến ông chủ, đã nghe rõ chưa!”
Những người kia đều không dám nhiều lời: “Vâng ạ.” Sau khi mọi người giải tán rồi, bác Phương mới quay lại nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt kia, đầy ý tứ sâu xa.
“Đừng nói là như mình đã nghĩ.” Bác Phương lộ vẻ ưu sầu: “Làm vậy không ổn, nếu để ông chủ biết được chắc chắn sẽ không đồng ý.”
Thành phố về đêm, những ánh đèn sáng rực rỡ đẹp đẽ vô cùng, xe qua xe lại như mắc cửi.
Một thành phố càng phồn hoa náo nhiệt càng dễ khiến cho lòng người nảy sinh ra cảm giác cô đơn và trống rỗng, nhìn dòng xe đông đúc phía đằng kia, trong mắt lại chỉ có vắng vẻ trống trải. Nguyễn Chi Vũ lái xe vào trung tâm thành phố, tùy ý tìm một chỗ đỗ xe, giờ anh cũng không muốn đi đâu cả, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu anh đó là chắc chắn bây giờ Trần Tử Huyên không muốn gặp anh, tạm thời anh sẽ không về nhà.
Lấy một điếu thuốc ra, tay phải tựa vào thành cửa sổ, một làn khói mờ ảo che khuất dòng người đến rồi đi, nơi sâu thẳm trong đáy mắt cất chứa một nỗi niềm khó nói. Anh lại rít một hơi, thần kinh căng thẳng dường như đã được giải tỏa.
“Thưa sếp, hiện giờ đã có kết quả của tất cả các xét nghiệm…. Chúng tôi chắc chắn 100% rằng phu nhân không có thai.” Một cuộc gọi đến.
"Ngoài ra, giải phẫu thắt ống dẫn tinh của anh đã làm trước đó cũng không có gì bất thường.” Thực ra bác sĩ cảm thấy rất kỳ lạ, nhà giàu đều thích đông con nhiều cháu mà, thế nhưng cậu chủ nhà họ Nguyễn đây lại tự sắp xếp cho mình việc này, nếu ông cụ nhà họ Nguyễn biết được thì sẽ không đồng ý. Chắc có lẽ là vấn đề cá nhân chăng, có thể do Nguyễn Chi Vũ thực sự ghét trẻ con, người ngoài cũng không dám hỏi nhiều.
“Nếu cậu thực sự không muốn phu nhân có cơ hội mang thai lần nữa thì chúng tôi cũng có thể làm một cuộc giải phẫu thắt ống dẫn trứng cho cô ấy, hoặc là tiêm thuốc, hiện giờ mới có một loại thuốc khá hiệu quả…” Bác sĩ còn chưa nói dứt lời, Nguyễn Chi Vũ đã lạnh lùng cúp máy.
Kiểu đàn ông độc thân như Lê Hướng Bắc đến đêm thường rất khó nhịn, nhưng từ sau khi bị Trần Tử Huyên giễu cợt là loại củ cải đa tình thì anh ta như bị trúng tà, không thèm tìm bạn gái nữa, ăn chay hẳn một năm, chỉ có thể gọi đám anh em bạn bè ra quán ngồi uống rượu để giết thời gian.
Ngày thường khi Lê Hướng Bắc gửi tin nhắn hẹn Nguyễn Chi Vũ đi tụ tập sẽ không nhận được câu trả lời, không ngờ đêm nay anh lại xuất hiện ở quán bar khiến cho ai nấy đều bất ngờ, Đàn ông cùng tụ tập ở một chỗ, chủ đề được bàn tán xôn xao nhất chính là về phụ nữ:
“…Nghe nói mang thai làm ảnh hưởng rất lớn đến sức khỏe nữ giới.” Một người khác ra vẻ tức giận: “Bạn gái tôi bảo là cô ấy thà đi tìm người mang thai hộ còn hơn là phải tự mình sinh.”
“Cô ấy nói gì mà dáng người thay đổi, muốn tiếp tục làm người mẫu, mà bị đổi dáng thì không thể lên sàn diễn được.”
Anh ta giận dữ mắng to: "Hôm đó tôi đã cãi nhau với cô ấy một trận lớn, nếu không nể mặt tình cảm từng đó năm của tôi và cô ấy thì ngay khi đó tôi đã chia tay rồi."
Mấy người khác cũng nhao nhao phụ họa: “Đúng thế, đàn bà con gái bây giờ toàn được chiều sinh hư, không sinh con thì sao gọi là đàn bà được, cưới về còn có tác dụng gì chứ.” Đàn ông đương nhiên sẽ thiên vị đàn ông, bắt đầu ồn ào, nâng ly nâng cốc hò reo.
Lê Hướng Bắc nhìn họ, đột nhiên xen vào một câu: “Nghe nói sau khi phụ nữ sinh con sẽ xuất hiện những vết rạn trên cơ thể, xương chậu trở nên to ra, phần bụng sẽ nhão, lưng cũng cong hơn, hắt xì một cái thì đi vệ sinh ra quần.”
Đám đàn ông nọ kinh ngạc quay sang nhìn anh ta: “Không thể nào.”
“Làm gì đến mức đó, chỉ là sinh một đứa con thôi mà.” Họ đều không tin: “Đúng thế, trước kia phụ nữ còn vừa mang thai vừa xuống đồng làm việc nữa kìa, đám con gái bây giờ được chiều nhiều nên quen thói…
Lê Hướng Bắc nhún vai: “Sau này cứ về hỏi vợ mấy cậu sau khi sinh con xong thì biết, nhất là cô nào thể trạng yếu ấy, càng biết rõ hơn nhé.”
“À mà Lê Hướng Bắc này, không phải nhà cậu cũng sinh bốn lần sao? Hiện giờ sức khỏe của bác gái vẫn rất tốt mà?”
Đụng đến chỗ đau của Lê Hướng Bắc, anh ta rầu rĩ nói: “Các cậu không biết đó thôi, mỗi lần mẹ tôi nhìn tôi đều như thấy kẻ thù vậy, bà ấy nói nếu sớm biết tôi không phải con gái, bà ấy đã không sinh nữa rồi.” Thân là con trai út, Lê Hướng Bắc đã được nghe không ít lời than vãn về việc phụ nữ sinh con vất vả thế nào, khó khăn ra làm sao.
Điều quan trọng nhất chính là, mẹ anh ta còn từng mắng, sao cái nhà này lại khó sinh con gái đến thế chứ, bà liều mạng sinh những bốn lần mà không có nổi một đứa con gái, vậy nên mỗi lần bà nhìn thấy thằng con út thì đều không cam lòng.
Nhóm bạn này đều là những cậu ấm lớn lên bên nhau từ nhỏ tới giờ, đương nhiên họ cũng biết rõ về bóng ma trong kí ức tuổi thơ của Lê Hướng Bắc.
Cả đám đều bật cười ha ha.
Rồi đột nhiên có một người nghĩ thông, lên tiếng: “Nghe nói sinh non sẽ gây tổn hại lớn hơn đối với phụ nữ.” Cả bọn cùng nhau than thở một câu: “Chà, làm phụ nữ cũng chẳng dễ dàng gì.”
“Thế nên đó, mấy cô bạn gái cũ kia thích gì tôi cũng đều thỏa mãn hết” Lê Hướng Bắc nổi tiếng là người hào phóng đối với bạn gái.
Một đám người nâng cốc nâng ly nói chuyện ầm ĩ ở một bên, một mình Nguyễn Chi Vũ ngồi ở bên khác, uống rượu của mình, không hề nói câu nào.
Lê Hướng Bắc nhìn ngó một hồi, có cảm giác tâm trạng đêm nay của Nguyễn Chi Vũ không được tốt lắm, bèn liếc mắt ra hiệu cho đám bạn, mọi người thấy vậy cũng bớt ồn ào hơn.
“Chi Vũ, có cần giải tán mọi người không?” Lê Hướng Bắc đi qua hỏi một câu.
Bình thường Nguyễn Chi Vũ sẽ không tham gia bữa tiệc này với bọn họ, chẳng biết vì sao đêm nay anh lại có lòng đến đây, nhưng sau khi đến rồi cũng không để ý đến người khác, ngồi một mình suy ngẫm chuyện của mình, không nói nửa câu, có vẻ đang có tâm sự trùng trùng, lỡ có ai nói gì làm phật ý thì cuộc chơi hôm nay coi như xong.
Không thể tiễn Nguyễn Chi Vũ đi, vậy chỉ còn cách để những người kia về trước.
Nguyễn Chi Vũ quay đầu sang nhìn họ một chút, không đáp lại, chỉ đứng thẳng dậy, nói một câu mọi người cứ chơi thoải mái đi, rồi rảo bước rời đi.
Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt quay sang hỏi Lê Hướng Bắc: ‘Lúc nãy chúng ta có nói lời nào không phải không nhỉ?”
Một người vóc dáng hơi tròn trịa trong hội lập tức tỏ vẻ: “Vì Nguyễn Chi Vũ đến nên tôi đã phải kiềm chế lắm đấy, không dám nói bậy luôn.”
“Nguyễn Chi Vũ lúc nào mà chẳng thế này, khi chúng ta cùng chơi với nhau thời còn bé cũng thế, dù không khí có náo nhiệt đến đâu thì cậu ấy cũng không hùa theo chút nào.”
“Cháu trai trưởng nhà họ Nguyễn mà, từ nhỏ đã vậy rồi.” Có người nói, nghe có chút ghen tị: “Nhưng mà, bên cạnh Nguyễn Chi Vũ không có nhiều phụ nữ bằng chúng ta ha ha ha… Đàn ông mà, phải ăn chơi hưởng thụ cuộc sống chứ, suốt ngày làm việc với năng suất cao, các cậu nói xem, sống cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.”
Đám người đó nhanh chóng lấy lại được cảm xúc, lại bắt đầu ồn ào.
Lê Hướng Bắc nghĩ cẩn thận vẫn hơn, bèn chạy ra ngoài, thấy Nguyễn Chi Vũ đang chuẩn bị lái xe rời đi, tiến lại gần hỏi: “Có phải là đã xảy ra chuyện gì không?”
“Tôi về nhà thôi.” Nguyễn Chi Vũ bình tĩnh đáp.
Lê Hướng Bắc thấy anh trả lời như thế, dường như cũng không có gì. Rồi chợt nhớ đến chủ đề được bàn luận khi nãy, anh ta nói thêm một câu: “Tố chất thân thể của Tử Huyên rất tốt, hồi phục nhanh, tuy vậy nhưng chứng trầm cảm sau sinh của cô ấy nghiêm trọng thật.” Lê Hướng Bắc lẩm bẩm: “May mà thần kinh của cô ấy thôi, quên rất nhanh.”
“Tôi đi trước.” Nguyễn Chi Vũ có chút nóng vội, nhấn ga lao vút đi ngay.