“Tao không tin!” Trần Tử Huyên vô cùng tức giận, cô cầm đồng xu cổ trên sàn nhà lên, hung dữ ném vào trong túi xách của mình, vừa ném vừa nhỏ giọng mắng: “Lúc trước mày còn nói xấu Đường Duật với tao, toàn nói bậy nói bạ. Tao sẽ không tin mày nữa.” Trong túi xách truyền ra giọng nói như có như không của đồng xu cổ: “Bây giờ Nguyễn Chi Vũ và Lê Hướng Bắc đang ở tầng chín của khách sạn này, trong phòng khách quý. Cô có thể kiểm tra xem tôi nói đúng không, sau đó lại suy nghĩ xem mình có nên tin tôi không.”
Có vẻ nó đã từng nhìn thấy tính tình bướng bỉnh của Trần Tử Huyên, lần này đồng xu cổ cũng khôn ngoan hơn, hình như nó đã học được cách trao đổi chính xác với cô, trước hết phải thuyết phục được cô, sau đó mới nói những chuyện khác.
Cô im lặng suy nghĩ một lát, cũng không vào nhà vệ sinh nữa.
Bây giờ trong đầu cô vẫn đang suy nghĩ về lời nói của đồng xu cổ, Đường Duật tự mình hại mình sao? Tại sao lại như vậy được?
“Trần Tử Huyên! Tốt nhất cô nên tin tưởng những gì tôi nói, đừng lãng phí thời gian nữa. Cô phải đến Italia.” Dường như đồng xu cổ cũng không kiên nhẫn, nó bắt đầu nói với cô bằng giọng ra lệnh.
“Tao sẽ không tin mày.” Trần Tử Huyên tức giận nhìn về phía túi xách của mình, cãi lại một câu.
Những người ngồi trong bàn đều vô cùng ngạc nhiên, rốt rít nhìn về phía cô, trong mắt đầy vẻ khó hiểu.
Trần Tử Huyên cố gắng kìm nén cơn giận còn sót lại, khôi phục vẻ mặt như cũ, hít sâu một hơi, trong đầu vẫn đang suy nghĩ, có vẻ nửa tin nửa ngờ.
Cũng ngay lúc này, trong phòng khách quý ở tầng chín của khách sạn, Nguyễn Chi Vũ và Lê Hướng Bắc cũng thật sự đang ở đây. Hôm nay đúng lúc họ cũng đến khách sạn này ăn cơm, bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện, chủ yếu là bàn luận về chuyện liên quan đến Đường Duật.
“Lúc ấy, khi chúng tôi tìm thấy Đường Duật, đồ đạc trong nhà trọ của anh ta đều bị đập vỡ, bị vứt ngổn ngang đầy đất, không biết ai có thù oán lớn như vậy với anh ta.” Lê Hướng Bắc đang giải thích về chuyện hôm đó, ngay sau đó anh ta châm chọc thêm một câu: “Nhưng tôi nói thật, Đường Duật làm trong lĩnh vực tài chính. Một thời gian trước, anh ta cũng đắc tội khá nhiều người. Mấy kẻ nhà tan cửa nát vì cổ phiếu biến thành giấy vụn đều hận không thể làm thịt anh ta.” Vì vậy Đường Duật có rất nhiều kẻ thù, nếu có ai đó âm thầm ẩn nấp trong nhà trọ của anh ta, sau đó đánh đập anh ta một trận để phát tiết cũng là chuyện bình thường, không có gì kỳ lạ.
Bùi Hạo Nhiên cũng dùng bữa cùng bọn họ, anh ta suy nghĩ một lát, vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không hợp lý lắm: “Chúng ta rất rõ ràng về tính cách Đường Duật. Nếu có ai đó lén lút vào nhà trọ của anh ta, anh ta sẽ không phát hiện à?” Từ trước đến nay, Đường Duật là một con người vô cùng nhạy cảm và cẩn thận.
Hơn nữa Đường Duật cũng rất có bản lĩnh, ba người vệ sĩ chuyên nghiệp cũng chưa chắc có thể đánh thắng anh ta.
Trần Tử Huyên và Lê Kỳ Phong cứ tin chắc là ba người họ bắt tay nhau đánh Đường Duật ra nông nỗi đó. Đúng là không mấy ai có thể làm anh ta tổn thương nặng đến vậy.
“Chi Vũ! Cậu nghĩ sao?” Bùi Hạo Nhiên thấy Nguyễn Chi Vũ cứ tự rót rồi tự uống rượu, không lên tiếng, anh ta lập tức gọi anh.
Nguyễn Chi Vũ trả lời vô cùng dứt khoát: “Tôi không biết!” Hình như tất cả mọi phán đoán đều không hợp lý, anh không có cách nào đoán được.
Lê Hướng Bắc gắp một miếng cá, vừa nhai vừa đề nghị những người khác: “Hay là chúng ta hẹn Đường Duật ra ngoài, trực tiếp nói chuyện với anh ta là được rồi.”
Bùi Hạo Nhiên bật cười châm chọc: “Cậu cảm thấy là anh ta sẽ đi à?” Đường Duật hoàn toàn không phản ứng với người ngoài. Sau đó, anh ta suy nghĩ sang chuyện khác: “Đúng rồi… Chi Vũ! Trần Tử Huyên còn quay lại công ty kia đi làm à?”
Nguyễn Chi Vũ trả lời với giọng lạnh nhạt: “Hôm nay, cô ấy rất vui vẻ, tự lái xe đi làm.”
“Cậu không ngại sao?” Bùi Hạo Nhiên hỏi anh một cách trực tiếp.
Trần Tử Huyên và Chu ŧıểυ Duy ra ngoài tìm việc làm cũng chỉ để giết thời gian. Lúc đầu, anh định dứt khoát mở cho các cô một công ty riêng, nhưng cuối cùng bị công ty kia cắt ngang, các cô đều trúng tuyển một cách kỳ lạ. Anh còn tưởng rằng chuyện này chỉ là trùng hợp thôi, hóa ra Đường Duật để cho hai người vào công ty.
Nguyễn Chi Vũ không nói gì. Lúc này, cửa phòng của họ bị người phục vụ gõ ba tiếng, sau đó có một vị Giám đốc khách sạn mặc đồng phục xanh đậm bước vào.
“Mợ chủ và cô chủ đang dùng cơm ở phòng ăn lầu một.” Giám đốc khách sạn lên lầu báo cáo.
Lê Hướng Bắc đột nhiên hiểu ra: “Hôm nay, anh tôi nói là sẽ mời nhân viên công ty ăn tối, hóa ra họ cũng tới khách sạn này.” Nguyễn Chi Vũ cầm lấy khăn giấy trên bàn ăn, nhẹ nhàng lau miệng rồi đứng dậy, rõ ràng là anh đang định xuống lầu dưới, Lê Hướng Bắc gọi anh lại: “Chi Vũ! Hay là cậu đừng xuống đó.”
Nguyễn Chi Vũ hơi nhíu mày, quay đầu nhìn về phía anh ta.
Anh muốn đi xuống lầu đón Trần Tử Huyên và Nguyễn Chi Nghiên về nhà, chuyện này cũng cần được người khác đồng ý à? Lê Hướng Bắc nhún nhún vai giải thích: “Thế giới của phụ nữ hơi phức tạp, hay là để hai người họ lên đây đi, tránh gây thù chuốc oán thêm cho Trần Tử Huyên. Tôi thấy trong công ty, quan hệ xã giao của cô ta còn không bằng Chi Nghiên.” Ở trong phòng này, Lê Hướng Bắc vẫn là người hiểu rõ lòng phụ nữ nhất.
Nguyễn Chi Vũ nhìn Giám đốc khách sạn: “Để hai người họ lên đây đi!”
Vâng!” Giám đốc khách sạn lập tức xuống lầu gọi người.
Khi Trần Tử Huyên nghe Giám đốc khách sạn nói là Nguyễn Chi Vũ đang dùng cơm ở phòng khách quý trên tầng chín của khách sạn này, vẻ mặt của cô hơi kỳ lạ Mấy người Nguyễn Chi Vũ thật sự đang ăn cơm ở khách sạn này sao? Trùng hợp vậy sao? Vậy mà bị đồng xu cổ kia đoán đúng rồi! Chu ŧıểυ Duy cũng vào thang máy với hai người: “Cậu sao vậy? Sao mình có cảm giác cậu hơi kỳ lạ đấy!”
“Không có gì!” Trần Tử Huyên càng siết chặt túi xách của mình.
Mấy người Phùng Dung Dung và gái mập đang ăn uống vui vẻ, cũng không chú ý là các cô đột nhiên rời khỏi hiện trường. Mấy người Trần Tử Huyên ở trên lầu, ăn cơm với mấy người Nguyễn Chi Vũ.
“Sinh hoạt với đồng nghiệp thế nào? Có dễ hòa đồng không?” Nguyễn Chi Vũ đột nhiên hỏi cô.
Trần Tử Huyên cũng không lập tức trả lời câu hỏi của anh, chỉ tiếp tục cắt miếng bít tết, Chu ŧıểυ Duy đã ngồi ăn chung bàn với Nguyễn Chi Vũ rất nhiều lần, nhưng mỗi lần toàn thân cô ấy đều căng thẳng, mỗi tế bào đều đề phòng một trăm hai mươi phần trăm theo bản năng, cố gắng bảo đảm an toàn.
Lần này, Nguyễn Chi Vũ đột nhiên hỏi Trần Tử Huyên một câu như vậy, mặc dù ŧıểυ Duy cũng không phải là người trong cuộc, nhưng trong lòng cô ấy cũng vô cùng sợ hãi.
Sau đó, cô ấy nghe Trần Tử Huyên trả lời vô cùng tùy ý: “Cũng tạm được. Các cô ấy đều rất tốt.” Trong túi xách vang lên tiếng đồng tiền xu đang nói nhỏ: “… Đúng là nói dối không chớp mắt!”
“Chuyện này không liên quan gì đến mày!” Tầm mắt cô hơi nhìn xuống, cô trừng mắt và nhỏ giọng mắng nó.
“Trần Tử Huyên! Gần đây cô vô cùng kỳ lạ đấy!” Lê Hướng Bắc cũng phát hiện cô rất khác lạ, anh ta lập tức cười nhạo cô: “Chẳng phải cô bị đồng nghiệp trong công ty lạnh nhạt, xa lánh à? Sao rồi? Cô Trần đột nhiên tốt bụng, cảm thấy mình nên làm việc thiện để tích đức, cứu vớt muôn loài hả?” Nếu Trần Tử Huyên nói xấu ai đó bên tai Nguyễn Chi Vũ, dù chỉ nói một câu, chắc chắn người kia đã cố gắng nửa đời vô ích. Nếu cô muốn, cách trả thù này vừa nhanh vừa đạt hiệu suất cao.
Nhưng thông thường Trần Tử Huyên sẽ không tố cáo.
“Ai dễ giận như anh à?” Trần Tử Huyên tức giận, cãi lại anh ta. Lê Hướng Bắc lập tức chê cười cô: “Vâng! Đúng vậy! Cô nói đúng! Cô Trần là người xử sự khéo léo nhất!”
Mấy người họ cùng nhau ăn cơm, nhưng chỉ có ŧıểυ Duy thỉnh thoảng nói mấy câu, còn Nguyễn Chi Nghiên không có cảm giác tồn tại gì, từ đầu đến cuối cô ta đều cúi đầu, hai tay cầm dao nĩa, ngoan ngoãn dùng bữa, ngay cả ánh mắt cũng không dám liếc lung tung.
Lúc rời đi, Nguyễn Chi Vũ lái xe chở Tử Huyên và Nguyễn Chi Nghiên trở nhà họ Nguyễn. Đi được nửa đường, Trần Tử Huyên nhớ ra là cô vẫn còn nhiều tài liệu chưa kịp xem, kêu anh chở qua công ty.
Nguyễn Chi Vũ đỗ xe dưới lầu công ty cô, vừa mở cửa xe, Trần Tử Huyên đã lập tức chạy nhanh ra ngoài.
Thông qua cửa kính, Nguyễn Chi Vũ thấy cô chạy rất vội vàng, anh không kìm lòng được hơi nhíu mày, sau đó xoay đầu nhìn Nguyễn Chi Nghiên đang ngồi phía sau.
“Ở công ty, chị dâu em sống thế nào?” Bây giờ trong xe chỉ còn lại hai người họ, Nguyễn Chi Nghiên ngẩng đầu nhìn anh mình, cô ta vẫn chậm chạp mấy giây như ngày thường, rụt rè mở miệng: “Chị dâu… Chị dâu rất giỏi… Làm việc rất tốt…” Cô ta không giỏi biểu đạt.
Nguyễn Chi Vũ cũng sống chung nhiều năm với cô em gái này rồi. Từ trong lời nói và vẻ mặt cô ta, Nguyễn Chi Vũ có thể nhận ra là Chi Nghiên rất thích Trần Tử Huyên.
Nguyễn Chi Vũ dặn đi dặn lại một cách tự nhiên: “Nhiều khi, chị dâu em thường không cẩn thận, nếu cô ấy có hành động gì làm em không vui, em cũng đừng để ý nhiều.”
“Vâng!” Nguyễn Chi Nghiên ngoan ngoãn trả lời anh.
Khi anh nhìn thấy cô ôm một chồng tài liệu dày lên xe, khuôn mặt Nguyễn Chi Vũ đầy vẻ nghiêm túc: “Công ty của bọn em bận rộn như vậy à?”
“Lúc trước em xin phép nghỉ quá lâu, công việc dồn lại rất nhiều.” Trần Tử Huyên cúi đầu sắp xếp tài liệu, giải thích với anh một cách tùy ý.
“Nguyễn Chi Vũ! Đi đường tắt đi! Chúng ta hãy về nhanh một chút. Tối nay em muốn xem hết tất cả đống tài liệu này.” Trần Tử Huyên ngồi ở ghế bên cạnh tài xế, cô chỉ vào con đường trước mặt, kiên quyết muốn đi đường tắt, nhưng đường nhỏ hơi gập ghềnh. Nguyễn Chi Vũ nhìn cô, sắc mặt trở nên tối tăm, sau đó anh lại liếc nhìn một chồng tài liệu dày mà cô đang ôm vào ngực, anh vô cùng khó chịu.
“Nhanh lên nào! Nhanh lên một chút. Nếu không tối nay em không thế nào đi ngủ đấy!” Trần Tử Huyên liên tục thúc giục.
Nguyễn Chi Vũ cũng chỉ có thể xoay đầu xe, làm theo ý cô.
Nguyễn Chi Nghiên ngồi phía sau, hai mắt cô ta ơi trợn tròn, nhìn hai người họ nói chuyện với nhau, lắng nghe nội dung họ nói và vẻ mặt biến hóa của anh và cô, dường như cô ta cảm thấy hơi giật mình, lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Sau khi về đến nhà, đầu tiên cô vọt vào phòng tắm, vội vàng tắm rửa một cách nhanh chóng, sau đó khoác áo choàng tắm đi ra, lập tức ngồi vào chiếc ghế sang trọng sau giường, tiếp tục lật xem đống văn kiện đang dang dở.
Cho đến rất khuya…
“Trần Tử Huyên. Đi ngủ đi!” Lần đầu tiên, khi Nguyễn Chi Vũ từ phòng làm việc trở về phòng ngủ, vẫn thấy đèn trong phòng đang sáng trưng, cô còn đang nghiêm túc đọc từng chi tiết trong hạng mục.
“Trần Tử Huyên! Đi ngủ đi!” Đây là lần thứ hai… Nguyễn Chi Vũ vừa tắm xong, từ phòng tắm đi ra, cô vẫn chăm chú xem văn kiện như cũ.
“Trần Tử Huyên! Bây giờ là một giờ sáng rồi! Đi ngủ đi.” Đây là lần thứ ba… Nguyễn Chi Vũ cũng không còn kiên nhẫn, anh dứt khoát cướp lấy văn kiện bên người cô, ôm lấy rồi ném vào tủ quần áo, sau đó kéo cửa lại, mắt không thấy thì không cần phiền lòng.
“Anh làm gì vậy? Sao anh lại ném văn kiện của em?” Trần Tử Huyên đứng dậy cãi lại, nhưng bị anh lôi về giường, anh lấy chăn bông phủ lên người cô, thấp giọng đe dọa: “Em cứ động một cái nữa xem, anh sẽ lập tức cho người đem đốt hết đấy!”
Không cho phép cô cãi lại, đèn đầu giường cũng bị tắt đi, Trần Tử Huyên lăn qua lăn lại trong chăn mấy lần, cô vô cùng buồn bực: “Tính tình gì mà kém như vậy chứ?” Tính tình đồng xu cổ kia cũng rất xấu, cũng không kiên nhẫn như vậy.
Mà Nguyễn Chi Vũ vừa nằm trên giường, vừa nghiêm túc tính toán, phải làm thế nào để cô tự nguyện từ chức đây?