Trần Tử Huyên xin phép công ty nghỉ một tháng. Hôm nay là thứ hai, cô vừa trở lại công ty đã nhận được không ít ánh mắt lạnh lùng: “Cô ta nghĩ công ty này là của nhà mình sao? Cứ muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.”
“Nếu cô ta là người có tiền thì đừng đi làm nữa, chúng ta cũng không rảnh hầu hạ cô ta… Loại người chỉ biết tăng thêm phiền phức cho người khác!” Khi nhìn thấy cô, Chu ŧıểυ Duy lập tức xông tới, kéo cô vào phòng trà nước: “Tại sao mình nhắn tin cho cậu mà cậu lại không trả lời? Dạo này, Bùi Hạo Nhiên cứ châm chọc suốt ngày, bảo là cậu đang bận…”
“Mình tìm được Đường Duật rồi!”
Trần Tử Huyên nói đúng sự thật với cô ấy: “Cậu ấy cũng là ông chủ của công ty này.
“Cái gì?” ŧıểυ Duy vẫn chưa kịp phản ứng: “Đường Duật ư?” Tại sao tự nhiên lại nhắc đến tên Đường Duật, hơn nữa anh ta còn trở thành ông chủ của công ty này? Đột nhiên, một tia sáng xẹt qua trong đầu Chu ŧıểυ Duy, chẳng trách lúc trước công ty này lại nhận hai người các cô, hóa ra các cô thật sự đi vào bằng cửa sau, có người giúp đỡ.
“Gần đây mình vẫn không thể ngủ ngon giấc, người nhà họ Nguyễn còn tưởng là mình bị suy nhược thần kinh, mỗi ngày đều để mình uống thuốc rồi khám bác sĩ tâm lý…” Trần Tử Huyên liên tục than phiền với bạn thân của mình.
“Tại sao cậu không nói với mình? Tại sao phải đi khám bác sĩ tâm lý? Có vấn đề gì rồi?” Chu ŧıểυ Duy thật sự giật mình. Cô ấy chỉ nghĩ là cô rảnh rỗi ở nhà, không ngờ trong thời gian này lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy.
“Mình rất bình thường mà, cậu không phải lo, mình không sao cả!” Trần Tử Huyên bực mình giậm chân, vẫn tự lẩm bẩm.
Dù sao sau khi cô ném đồng tiền cổ ra ngoài phòng ngủ, cô cũng không nhìn thấy nó nữa. Chuyện bậy bạ cứ xuất hiện hết lần này đến lần khác, làm hại cô bị người ta nghĩ là đầu óc có vấn đề.
Trần Tử Huyên cũng không muốn tìm hiểu… Tại sao chỉ có một mình cô có thế nghe thấy giọng nói kia? Giám đốc công ty cũng hoàn toàn không có một lời trách cứ cô vì chuyện xin nghỉ, còn cười cười với vẻ lấy lòng, nói với cô là công ty cũng không bận lắm, nếu trong nhà có việc gì gấp, hoàn toàn có thế xử lý trước, đây là chuyện dễ hiểu thôi, công ty luôn luôn quan tâm và thông cảm cho tất cả nhân viên.
Trần Tử Huyên lập tức trở thành đối tượng bị các đồng nghiệp thù ghét, cô rơi vào tình trạng nước sôi lửa bỏng. Vì Trần Tử Huyên xin nghỉ một tháng không có lý do, hơn nữa còn được quản lý đối xử đặc biệt, trong lòng gái mập cũng hơi tức tối, cô ta ôm một chồng văn kiện lớn, thả trước mặt cô rồi xụ mặt: “Cô phải xem hết tất cả những kế hoạch này! Ngày mai, tổ chúng ta muốn mở cuộc họp, cần dùng đến chúng.”
“Tất cả sao?”
“Tổ trưởng nói là cô phải xem hết tất cả, công ty không nhận những người chẳng được tích sự gì, đừng kéo chân chúng tôi.” Vẻ mặt cô gái mập vẫn không hề thay đổi, cô ta chỉ chuyển lời tổ trưởng rồi xoay người rời đi.
Trần Tử Huyên lập tức nhíu mày: “Cái này… Có khi nào mấy người họ đang cố ý gây khó dễ cho mình không?”
“Cậu cứ xem mấy bản kế hoạch gần đây nhất là được rồi, cứ dựa theo ngày tháng đấy! Trước hết, mình sắp xếp cho cậu một số hạng mục. Cậu xin phép một tháng không đến công ty, nên đã chậm trễ…” ŧıểυ Duy tiến đến, nói nhỏ bên tai cô: “Nếu Tổ trưởng của các cậu cằn nhằn, có nói gì với cậu thì cậu cứ coi như gió thoảng bên tai là được, đừng bao giờ cãi lại.” Nếu không sẽ càng gây thù chuốc oán.
Đã đến công ty làm việc, muốn kiếm được tiền thì phải tuân thủ quy định, nếu không thì về nhà ăn bám đi. Chu ŧıểυ Duy lại nhịn không được, tò mò hỏi thêm một câu: “Nguyễn Chi Vũ thật sự đồng ý để cậu tiếp tục đi làm ở công ty này à?”
Trần Tử Huyên đã ngồi vào bàn làm việc, chuẩn bị lật xem một chồng văn kiện kia. Cô ngẩng đầu nhìn về phía cô ấy và hỏi ngược lại: “Tạo sao anh ấy lại không đồng ý để mình đi làm?”
“Đúng vậy! Chẳng phải vừa rồi cậu đã nói Đường Duật là ông chủ của công ty này à…” Chu ŧıểυ Duy cũng cảm thấy mình không tiện nói quá rõ ràng, đây là quan hệ giữa nam và nữ, cũng không dễ dàng xử lý, Trần Tử Huyên không thèm quan tâm, tiếp tục cúi đầu làm việc, chỉ vứt ra một câu: “Anh cả nhà họ Lê cũng là ông chủ của công ty này.” Chu ŧıểυ Duy lại càng buồn bực, hai chuyện này vốn không giống nhau mà.
“Ý mình là… Bùi Hạo Nhiên đã từng nói… Hình như tâm trạng Nguyễn Chi Vũ không được tốt cho lắm…” Cô ấy đã nói rất rõ ràng rồi mà! Nguyễn Chi Vũ không ghen à?
“Nguyễn Chi Vũ không sao cả!” Trần Tử Huyên nói một cách dứt khoát, ngược lại cô còn nói cho ŧıểυ Duy biết: “Gần đây Bùi Hạo Nhiên có một vài ý kiến đối với mình… Vì thời gian trước mình có nghi ngờ là mấy người bọn họ đã đánh Đường Duật. Bùi Hạo Nhiên và Lê Hướng Bắc cảm thấy là mình không tin tưởng bọn họ. Dù sao trước khi bọn họ vẫn chưa điều tra ra, không biết là ai đã đánh Đường Duật, làm cậu ấy bị thương như vậy, tạm thời mình sẽ không đến nhà họ Bùi tìm cậu, để tránh gặp phải Bùi Hạo Nhiên, như vậy sẽ rất lúng túng.”
Trên mặt Chu ŧıểυ Duy đầy vẻ sửng sốt.
“Mấy người họ đánh Đường Duật ư?”
Trần Tử Huyên vừa định nói: “Chắc là không phải!”, bỗng có một bóng người cao to từ phòng khách bước ra, Lê Hướng Bắc đến trước mặt hai người, sắc mặt trở nên tối tăm, anh ta cắn răng nghiến lợi, gằn từng chữ một: “Tôi đã nói là chúng tôi không đánh anh ta.”
Trần Tử Huyên cố ý không thèm phản ứng với anh ta, cô chỉ “À!” một tiếng rồi lại vùi đầu làm việc, tiếp tục xem đống văn kiện hạng mục kia.
“Trần Tử Huyên! Chẳng trách quan hệ xung quanh cô kém như vậy.” Lê Hướng Bắc nhìn thấy một chồng văn kiện lớn trước mặt cô, cũng biết là cô bị đồng nghiệp xa lánh, lập tức châm chọc cô: “… Chi Nghiên còn biết xã giao hơn cô. Cô nên xem lại tính tình tồi tệ của mình đi!”
Nguyễn Chi Nghiên ngoan ngoãn đến công ty đi làm một tháng, bị bố trí khá nhiều công việc văn phòng, chỉ là kiểm tra xem những hợp đồng đã ký có nơi nào còn thiếu sót gì không, công việc rất nhẹ, lúc cùng các đồng nghiệp trao đổi văn kiện còn vừa nói vừa cười. Mặc dù Nguyễn Chi Nghiên cũng không nói lời nào, nhưng cũng sẽ gật đầu với những người khác một cách lịch sự.
Trần Tử Huyên nhìn về phía Nguyễn Chi Nghiên, cô ta rất ngoan ngoãn, im lặng cúi đầu đánh máy, có vẻ như một cô bé ngây thơ trong sáng.
Không ngờ Nguyễn Chi Nghiên thật sự có thể hòa mình vào tập thể trong công ty.
“Tử Huyên! Cô thật sự đi làm ở công ty tôi à?” Một giọng nói cắt đứt ánh nhìn của cô, toàn thân Lê Kỳ Phong đã thay một bộ đồ Tây đen, giày da đen, vừa giỏi giang vừa đẹp trai, giọng nói vừa tự nhiên vừa hiền hòa.
Lê Kỳ Phong nở một nụ cười, trêu ghẹo cô: “Công ty nhận cô đúng là nhận được một con mèo may mắn!”
“Anh Lê!” Trần Tử Huyên cũng quá quen Lê Kỳ Phong, nhưng đối phương tự nhận mình như một người anh cả, cô cũng chỉ biết lắng nghe.
Trần Tử Huyên cũng không phải là một người phụ nữ tự khó xử, cô mở miệng hỏi một cách trực tiếp: “Anh Lê! Anh đã nhớ lại những chuyện lúc trước chưa?”
“Vẫn chưa!” Lê Kỳ Phong nói đúng sự thật với cô.
Anh ta vỗ vỗ lên bờ vai cô: “Nhưng tôi có cảm giác, lúc trước Đường Duật đã giúp đỡ tôi. Hình như tôi còn giữ được cái mạng nhỏ của mình, cũng là nhờ anh ta đã cố gắng cứu vãn.”
Trần Tử Huyên cũng thật sự không ngờ là Lê Kỳ Phong lại nói như vậy: “Thật à?”
“Anh cả, anh đừng dỗ dành cô ta. Rõ ràng là Đường Duật tìm anh, nhờ anh giúp đỡ, tại sao lại là anh ta giúp đỡ anh chứ?” Lê Hướng Bắc nghe không nổi nữa, lập tức nhảy ra bác bỏ.
Lê Kỳ Phong quay đầu, lạnh lùng trừng em trai mình: “Em im miệng cho anh!” Thân là anh cả, khí thế của Lê Kỳ Phong hơn xa, có thể trực tiếp đè bẹp mấy đứa em trai mình, Lê Hướng Bắc thường bị anh ta dạy dỗ.
Lê Hướng Bắc cũng rất biết điều, cũng không tiếp tục nói nhiều, chỉ dám nhỏ giọng than phiền: “Tôi thật sự không hiểu được, tại sao các người cứ thiên vị Đường Duật như vậy chứ? Anh ta cũng đâu phải là loại người tốt lành gì!”
Lê Kỳ Phong dặn dò Giám đốc công ty, tối nay anh ta mời tất cả nhân viên trong công ty dùng bữa, chúc mừng anh ta – Ông chủ không xứng chức của họ đã về công ty sau một thời gian dài như vậy.
Ông chủ mời cơm, tất nhiên tất cả mọi người đều vui mừng, cũng ít ý kiến riêng về Trần Tử Huyên hơn một chút. Trong phòng làm việc, mọi người đều vừa nói vừa cười vừa bận rộn làm việc.
“Đường Duật chăm sóc công ty rất tốt, mọi chuyện đều được xử lý rõ ràng.” Lê Kỳ Phong dạo một vòng trong công ty, anh ta phát hiện bàn ghế đã được đổi mới, cả máy pha cà phê trong phòng trà nước cũng được thay đổi. Công ty chuyển thua thành thắng, gần đây lợi nhuận cũng rất tốt. Thật ra anh ta cũng biết, công ty của anh ta xuất hiện mấy người phụ nữ may mắn, vợ của Bùi Hạo Nhiên, cháu dâu của nhà họ Nguyễn, ngay cả cô chủ của nhà họ Nguyễn cũng đến đây. Thật sự quá tốt rồi!
“Đường Duật chăm sóc công ty rất tốt, mọi chuyện đều được xử lý rõ ràng.” Lê Kỳ Phong dạo một vòng trong công ty, anh ta phát hiện bàn ghế đã được đổi mới, cả máy pha cà phê trong phòng trà nước cũng được thay đổi. Công ty chuyển thua thành thắng, gần đây lợi nhuận cũng rất tốt. Thật ra anh ta cũng biết, công ty của anh ta xuất hiện mấy người phụ nữ may mắn, vợ của Bùi Hạo Nhiên, cháu dâu của nhà họ Nguyễn, ngay cả cô chủ của nhà họ Nguyễn cũng đến đây. Thật sự quá tốt rồi!
Vào buổi trưa, các đồng nghiệp xuống lầu tìm kiếm chỗ dùng bữa trưa, họ cũng đang bàn luận là buổi tối nên ăn cơm ở khách sạn nào, sau khi ăn xong lại đến quán rượu nào để tiếp tục tăng hai. Tâm trạng mọi người đều rất vui vẻ.
Trong phòng làm việc, chỉ còn Trần Tử Huyên đang tiếp tục canh giữ ở bàn làm việc của mình, tay trái cầm một miếng bánh quy cho vào miệng, tay phải tiếp tục xem giấy tờ.
“Chị dâu!” Nguyễn Chi Nghiên bước tới, chào hỏi với cô.
Trần Tử Huyên ngẩng đầu theo bản năng: “Có chuyện gì vậy?” Cô dùng chân đẩy một cái, ghế ngồi lập tức trượt ra sau, tạo thành một khoảng cách với cô ta.
Cô đề phòng một cách rõ ràng như vậy, dù Nguyễn Chi Nghiên rất hướng nội nhưng vẫn nhận ra được, cô ta sợ hãi nhút nhát cúi đầu. Một lúc lâu, cô ta mới lấy ra một hộp đồ ăn và đặt lên bàn làm việc của cô.
Trần Tử Huyên cũng nhận ra, đây là hộp đồ ăn mà nhà họ Nguyễn chuyên dùng để chuẩn bị cơm trưa cho mấy người các cô. Có lẽ nhà họ Nguyễn vừa mang đến cho Nguyễn Chi Nghiên. Nguyễn Chi Nghiên mang bữa trưa của cô ta đưa cho cô ư?
“Tôi không cần đâu, em hãy lấy về đi!” Trần Tử Huyên từ chối một cách dứt khoát. Nguyễn Chi Nghiên giống như không biết mình đã làm sai điều gì, cô ta ngẩng đầu, một đôi mắt trong veo đang lóe lên vẻ lo lắng và sợ hãi: “Chị…Chị dâu…” Cô ta lắp bắp mở miệng.
"Tôi không cần!" Trần Tử Huyên vẫn từ chối một cách dứt khoát: "Tôi chỉ thích ăn bánh quy thôi.” Cô lấy một miếng bánh, lập tức cho vào miệng mình, tỏ vẻ mình không hề cảm thấy hứng thú với thức ăn mà cô ta đưa tới.
Sau một lúc lâu, Nguyễn Chi Nghiên mới lấy lại phần đồ ăn kia, quay lại bàn làm việc của mình và cúi đầu dùng cơm, từ đầu đến cuối cô ta rất im lặng.
"Sao cậu lại ức hiếp cô ta thế?" Chu ŧıểυ Duy vội vàng xuống nhà ăn, mang hai phần cơm và đồ ăn trở về, sau đó cô ấy đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này.
Dáng vẻ như bé thỏ trắng của Nguyễn Chi Nghiên làm người ta cảm thấy không nỡ to tiếng với cô ta. Khi nói chuyện với cô ta, các đồng nghiệp cũng nhỏ giọng nhẹ nhàng theo bản năng.
“Mình sợ ăn xong mình sẽ chết không kịp ngáp ngay trong văn phòng.” Trần Tử Huyên nhỏ giọng châm chọc, cầm lấy một phần cơm mà Chu ŧıểυ Duy vừa mang về, lập tức mở ra ăn. Cô thật sự đói bụng, nhưng bây giờ cô không đủ can đảm ăn bữa trưa mà Nguyễn Chi Nghiên đưa.
Chu ŧıểυ Duy chỉ coi là cô đang nói đùa. Cô ấy cảm thấy vô cùng kỳ lạ: “Mình thật sự không nhớ rõ, từ khi nào cậu bắt đầu đề phòng cô ta như vậy. Hình như trước kia quan hệ giữa cậu và cô ta cũng khá tốt mà.”
Trần Tử Huyên lắc đầu, cũng không muốn nói nhiều.
Mặc dù cô không có bằng chứng cụ thể, nhưng Nguyễn Chi Nghiên quá quái lạ, dù sao cô cũng không muốn tiếp xúc với cô ta.
“Tối nay tôi không về nhà ăn cơm. Chi Nghiên à? Tôi cũng không biết cô ấy thế nào.” Trần Tử Huyên đang nói chuyện điện thoại với bác Phương, cô nghiêng đầu nhìn về phía Nguyễn Chi Nghiên, dường như như có hai đồng nghiệp nữ đang đứng cạnh cô ta, họ cũng đang nói về chuyện tối nay cùng nhau đi ăn.
“Ở công ty, cô Chi Nghiên có ổn không hả mợ chủ?” Bác Phương khá lo lắng.
“Cô ấy tạo quan hệ còn giỏi hơn tôi.” Giọng điệu của Trần Tử Huyên cứng đờ: “Có lẽ cô ssdy sẽ đi ăn cùng với chúng tôi luôn.”
“Ông nội nói là muốn để cô ta tiếp xúc với tập thể nhiều hơn, vậy cứ để cô ta đi đi. Nếu nửa đường cô ta muốn về nhà họ Nguyễn, tôi sẽ gọi điện cho các người.”
“Vậy thì làm phiền mợ chủ, mong mợ trông nom cô Chi Nghiên một chút!” Bác Phương lịch sự dặn đi dặn lại. Thông qua giọng nói, bà ta cũng lờ mờ cảm thấy là Trần Tử Huyên không quá thích Nguyễn Chi Nghiên.
Một bàn có hai mươi bốn món ăn vừa ngon vừa đắt, mọi người vây xung quanh cùng nhau thưởng thức, tâm trạng đều rất vui vẻ.
Gái mập ngồi phía bên phải Trần Tử Huyên, đang dùng sức mạnh với một cái chân của một con cua hoàng đế. Vừa ăn thịt cua tươi ngon, vừa tỏ vẻ vô cùng hạnh phúc: “Trần Tử Huyên! Món này ngon quá. Cô cũng ăn thử xem.”
“Hồi trưa tôi ăn hơi nhiều rồi. Bây giờ vẫn chưa cảm thấy đói bụng.”
Thật ra gái mập cũng không quá tức giận với cô, chỉ cần ăn một bữa ngon lành cũng đủ để kéo cô ta về phía mình: “Haizz… Sao cô lại ngốc như vậy chứ? Mọi người đều biết rõ tối nay sẽ dùng bữa cùng nhau, buổi trưa chỉ cần tùy tiện ăn một chút là được rồi. Cô như vậy đúng là phung phí mà.”
Phùng Dung Dung – Tổ trưởng của các cô có thái độ hiền hòa hơn một chút, cô ta nhỏ giọng hỏi cô: “Trần Tử Huyên! Cô rất thân với ông chủ của chúng ta à?”
“Hiện tại, anh Lê đang độc thân.” Trần Tử Huyên cũng biết cô ta đang có ý định gì Cả bàn của cô đều là nữ, nghe thấy tin tức này, mọi người lập tức cảm thấy vô cùng vui vẻ.
“Vậy cô có thể nói cho chúng tôi một vài thông tin về anh ta không? Ví dụ như nhà anh ta ở đâu? Anh ta thích loại phụ nữ như thế nào? Anh ta thích món gì nhất?” Lê Kỳ Phong đẹp trai phong độ, tính tình chín chắn, bình tĩnh, hơn nữa thanh danh của anh ta tốt hơn nhiều so với cậu em trai Lê Hướng Bắc của mình. Hình như mọi người đều chưa từng nghe những tin đồn nhảm về anh ta, nếu như có thể câu được con rùa vàng này thì tốt quá. Nhà ở ven hồ thì được thưởng thức ánh trăng trước, đều làm việc trong cùng một công ty, các cô cũng có cơ hội tranh thủ hạnh phúc của mình.
“Tôi không thân với anh ta lắm, cũng không thể cho các cô địa chỉ nhà anh ta được." Tính tình Trần Tử Huyên rất thẳng thắn, cô cũng không cần phải nói dối. Cô thật sự không quá thân với Lê Kỳ Phong, còn địa chỉ nhà họ Lê... Điều này liên quan đến vấn đề riêng tư, cô cũng không tiện nói ra. Sắc mặt mấy người Phùng Dung Dung lập tức trở nên khó coi.
Một người trong đó ghen tị nói với cô: “Trần Tử Huyên! Cô kết hôn rồi đấy! Cô đừng quên mình là người phụ nữ đã lập gia đình. Chẳng lẽ cô cũng muốn cạnh tranh với chúng tôi à?”
Trần Tử Huyên không muốn tiếp tục trò chuyện với mấy người các cô. Cô đứng dậy, cầm lấy túi xách đỏ, chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh. Nhưng Phùng Dung Dung vẫn muốn hỏi tiếp, cô ta kéo cô một cái: “Đừng đi mà! Ngồi xuống đi! Chúng ta tiếp tục trò chuyện một lát.”
“Này! Cô đừng kéo tôi!” Túi xách của cô đang mở và thuộc loại không có dây kéo, đột nhiên bị kéo lại, đồ vật trong túi xách cũng bị đổ ra ngoài.
Mấy người đồng nghiệp liếc nhìn những đồ trang điểm vừa rơi từ trong túi xách cô ra, mấy thứ này cũng không rẻ đâu. Mấy người họ còn định tìm hiểu thông tin từ miệng cô, cho nên vô cùng ân cần nhặt đồ giúp cô.
Sắc mặt Trần Tử Huyên trở nên tối tăm, cô cũng ngồi xuống thu nhặt, nhưng khi cô vừa nhặt lên một đồng xu cổ màu đen, trong nháy mắt sắc mặt cô lập tức thay đổi.
“Tại sao mày cứ đi theo tao vậy?” Đúng là hồn ma không tiêu tan.
Nó nói: “Tôi biết tại sao Đường Duật lại bị thương…”
Trần Tử Huyên cắn răng nghiến lợi: “Tao không muốn biết chuyện này…”
“Anh ta tự mình hại mình.” Giọng nói này lúc ẩn lúc hiện, biến hóa liên tục, nhưng lại vô cùng chắc chắn.